Giáo Phường, có một tên hoạn quan dẫn theo một tiểu nữ tử diễm lệ đi ngang qua.
Hai nữ nhạc kỹ đang chỉnh dây đàn trong sân không khỏi ngẩng đầu nhìn, khẽ bàn tán.
Ngụy Nhị Nương cười giễu nói:
"Lại là một người đẹp tuyệt trần, không biết năm nay có thể vào được Nội Giáo Phường không?"
Nàng dung mạo xấu xí, kỹ năng ca hát cũng bình thường, là cung nữ được Giáo Phường mua về với giá rẻ để lấp vào chỗ trống, trên áo cũng chẳng có hoa văn thêu thùa gì.
"Đừng nói là tuyệt trần, cho dù sắc nghệ đều tốt thì đã sao? Nếu chọc giận Giáo Phường Sứ, đến gặp Thánh Nhân còn không có cửa."
Người đáp lời là Lữ Nguyên Chân, một lão ẩu tóc đã hoa râm, trông chừng bảy mươi tuổi, đang lên dây cổ tranh.
Ngụy Nhị Nương hỏi:
"Lữ ẩu còn muốn gặp Thánh Nhân sao?"
Lữ Nguyên Chân nheo mắt tìm dây đàn, nở nụ cười chua chát, lẩm bẩm:
"Năm xưa ta suýt nữa thì được gặp Thánh Nhân rồi, nói ra sợ ngươi cũng không tin."
"Nhanh kể ta nghe với."
"Khi còn trẻ ta giỏi đánh trống, cũng có chút tiếng tăm, lúc đó Thánh Nhân còn chưa lên ngôi, có phái người đến gọi ta trình diễn. Nhưng Giáo Phường Sứ lại trả lời rằng"phải có chiếu chỉ của Thánh Nhân
"không cho ta tiến cung. Từ đó ta bị lạnh nhạt cả đời, không được gả chồng, trống cũng chẳng đụng vào lần nào nữa… Năm ấy là thanh ti mỹ nhân (1) giờ thành ra bộ dạng thế này đây."
Ngụy Nhị Nương bán tín bán nghi, hỏi: Thật sao?
"Lúc đó ta đẹp lắm, ta không lừa đâu."
Lữ Nguyên Chân nói xong, than thở:
"Giáo Phường là thiên hạ, mà thiên hạ chỉ có một người tối cao. Nếu không được Thánh Nhân chiếu cố, chúng ta chỉ có thể sống trong tối tăm không ngày thấy ánh sáng."
"Giáo Phường chẳng khác nào địa ngục mà."
Ngụy Nhị Nương giận mắng.
Ngoại Giáo Phường mỗi năm có vài cơ hội trình diễn trước Thánh Nhân. Giáo Phường Sứ trước tiên sẽ trình tiết mục, Thánh Nhân dùng bút mực khoanh tên người diễn, gọi là tiến điểm. Ai được Thánh Nhân để ý có thể một bước lên mây còn lại đa phần chỉ biết già đi trong tường cao viện sâu rồi xuất các.
Vì chút cơ hội vươn lên đó, sự đấu đá trong Giáo Phường cực kỳ tàn khốc, thủ đoạn không gì không dùng.
Giáo Phường lại có phân cấp nghiêm ngặt. Nhạc kỹ bình thường chỉ có thể hát mãi mấy bài như《Y Châu》và《Ngũ Thiên》 còn các tiết mục khác đều phải nhường cho các nội nhân cao cấp biểu diễn.
Tiếng ca dịu dàng, điệu múa như bướm, ẩn sau đó là máu và nước mắt của bao người.
Đang nói, một tên hoạn quan chạy đến, cười cợt bảo:
"Ngụy Tả Chuyển, gọi ngươi đi hát rồi kìa."
Lữ Nguyên Chân có phần ngưỡng mộ, ngẩng đầu nhìn Ngụy Nhị Nương, hỏi:
"Ngươi hát hay lắm sao?"
"Con chim thì hát được gì." Ngụy Nhị Nương văng tục một câu, rồi rời đi.
Trong sân chỉ còn lại bà lão lặng lẽ chỉnh dây cổ tranh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!