Vương trạch đại môn.
Nguyên Tái và Vương Uẩn Tú đang đứng dưới mái hiên đón khách.
"Phụ thân vốn luôn nghiêm nghị, Nguyên lang đừng để trong lòng." Nhân lúc khách chưa đến, Vương Uẩn Tú nhẹ giọng an ủi:
"Ít nhất ta hiểu rõ, Nguyên lang không làm gì sai cả."
Vừa rồi bọn họ nhắc đến chuyện Dương Tiêm tặng một tòa trạch viện ở An Nhân Phường, khiến Vương Trung Tự không vui. Hắn cho rằng nếu Nguyên Tái hành sự vì công hoặc bảo vệ nhạc phụ, sao có thể nhận đại lễ như thế?
Điều đó chứng tỏ trong lòng có ý định luồn cúi, nịnh bợ Dương đảng.
"Không sao, ta quen rồi." Nguyên Tái ôn nhu cười, nói:
"Ta hiểu được tâm tình của nhạc phụ, chuyện này chúng ta làm cũng không quang minh chính đại."
"Nhưng dù sao đều là vì cứu phụ thân."
Vương Uẩn Tú đã nghe Nguyên Tái giải thích rõ ràng, nếu không dứt khoát cắt đứt với Thái tử, phụ thân nàng có thể sẽ m·ất m·ạng.
"Đúng vậy, ta là nữ tế, làm tất cả vì nhạc phụ, nhưng nhạc phụ khó tránh khỏi cảm thấy bị Dương đảng lợi dụng để chia rẽ hắn và Thái tử. Trong lòng hắn có nỗi giận, chẳng lẽ trút lên người ngoài? Đương nhiên chỉ có thể trút lên ta, không sao cả, bình an là được rồi."
Thấy Nguyên Tái thấu hiểu như vậy, Vương Uẩn Tú không khỏi nói:
"Nhưng ngươi cũng đừng trách phụ thân, hắn là người quen đánh trận, thô lỗ bá đạo, chẳng nói lý lẽ. Chỉ là... Quốc cữu tặng trạch viện cũng quá xa xỉ rồi."
"Nhất định phải nhận, ta đã thề, tuyệt đối không để ngươi phải chịu khổ cùng ta." Ánh mắt Nguyên Tái kiên định, lại nói:
"Hơn nữa, phụ thân thân cận với Quốc cữu cũng là một cách tỏ thái độ nhún nhường với Thánh nhân."
"Nhưng phụ thân sẽ càng không thích ngươi."
"Uẩn nương, chỉ cần ngươi hiểu ta làm tất cả vì điều gì, thế là đủ rồi."
Vừa nói xong, khách đến, đôi phu thê quay đầu nhìn ra, thấy vài người cưỡi ngựa trong gió tuyết tiến vào, dẫn đầu là hai vị mỹ tu nam tử (1) dung mạo đường đường, khí chất mạnh mẽ, theo sau là từng vị thiếu niên tuấn tú, tỏ ra phong thái danh môn.
Một đoàn người thế này cưỡi ngựa đi qua con phố, thu hút ánh nhìn của không ít thiếu nữ và phụ nhân hai bên đường.
Nguyên Tái lập tức bước lên nghênh đón, gọi gia nhân đến dắt ngựa.
"Hai vị Nhan công hữu lễ! Tiết lang, mau đưa người vào trong, bên ngoài lạnh lẽo, lễ nghi chưa chu toàn, nhập sảnh lại cáo lỗi."
Nói là lễ nghi chưa chu toàn, nhưng cách sắp xếp của hắn chu đáo tỉ mỉ, quả thực là người vô cùng cẩn trọng.
Mọi người vào trong, Vương Trung Tự đích thân ra đón, nói:
"Giờ ai ai cũng tránh ta như tránh ôn dịch, hôm nay hai vị Nhan công đến thăm, đúng là lúc hoạn nạn mới tỏ chân tâm."
Đêm đó nói chuyện về tình hình Hà Bắc, Tiết Bạch đã nói có thể giới thiệu Hà Bắc Doanh Điền Phán Quan
- Nhan Cảo Khanh cho hắn, hôm nay quả nhiên đã dẫn người đến.
Nhan Cảo Khanh được An Lộc Sơn tiến cử, lại làm việc dưới trướng y, nếu đến gặp Vương Trung Tự thì chắc chắn bất lợi cho tiền đồ của mình.
Vương Trung Tự vốn tưởng người sẽ không đến, không ngờ vẫn đến, bởi vậy thập phân kinh hỉ.
Mọi người ngồi xuống, hàn huyên đôi chút, Vương Trung Tự hỏi về phong thổ Hà Bắc, còn Nhan Chân Khanh cũng khá hứng thú với tình hình Lũng Hữu, nghe ngóng vài chi tiết có liên quan đến chức vụ nhiệm kỳ sau của mình.
Cuối cùng, nhắc đến chuyện Tiết độ sứ Tứ trấn của Vương Trung Tự có thể bị bãi miễn, mọi người đều tỏ vẻ lo lắng cho cục diện Hà Bắc, nhưng cũng chỉ nói đến đó rồi thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!