Chương 7: (Vô Đề)

Nhưng ngay sau đó, ta lại thấy người mà ta vừa cầu nguyện, mái tóc đen nhánh, tay áo bào buông rủ, từ phía sau thần tượng Thái Sơn quân, chậm rãi bước ra.

Ta: ...

Cảm nhận được ánh mắt của ta, người nọ phất tay áo, mỉm cười:

"Mạn Cơ, đã lâu không gặp."

Thời gian dài đằng đẵng trôi qua cũng không làm lu mờ phong thái của hắn. 

Người nam nhân trước mắt nhìn ta đầy hứng thú, mái tóc đen bóng mượt buông xuống đôi vai, vừa phong nhã vừa thanh lịch.

Có lẽ, ta nên hận hắn.

Hận hắn, hận hắn lại một lần nữa đem ta ra làm trò đùa.

Thế nhưng ba năm trôi qua, hắn vẫn không quên ta.

Điều này khiến cho oán hận trong lòng ta dần hóa thành vui mừng.

Ta nghẹn ngào, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Phù Ung công tử ngây người.

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói thiếu niên:

"Chúc mừng chủ quân, lại thêm một lần nữa không tốn một binh lính mà khuất phục được đối thủ!"

Vừa dứt lời, đã có người lên tiếng phản bác:

"Hừ, ngươi nhìn chủ quân xem, có giống đang vui mừng không?"

Phù Ung công tử đi qua đi lại, thấy ta nước mắt rơi như mưa, không khỏi thở dài:

"Mạn Cơ à Mạn Cơ! Ngươi giờ đã là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành rồi, sao vẫn ngây thơ, không chút tâm cơ nào vậy?"

Ta im lặng không nói nên lời.

"Thôi được rồi, trách ta đùa giỡn ngươi." Phù Ung công tử vừa nói vừa nhíu mày:

"Nhưng mà, ta nhớ rõ đã đưa ngươi đến phủ Thái tử, sao ngươi lại trở thành sủng thiếp của Nguy công tử?"

Khóc xong, ta cũng bình tĩnh hơn nhiều:

"Chuyện này, có lẽ hộ vệ của ngài biết rõ."

Chậc!

Ngay lập tức, hai luồng kiếm khí bay vụt qua, tóc mái của ta bị cắt đứt.

Hai kiếm khách vô hình nọ cuối cùng cũng lộ diện, hóa ra là một cặp thiếu niên cao gầy.

"Đừng có gây thêm phiền phức cho chủ quân!"

"Đây chính là số phận của một nữ nô như ngươi!"

"Ngươi phải nhận mệnh đi!"

Họ vung kiếm về phía ta, nhưng lại bị Phù Ung công tử ngăn lại. Giọng điệu của hắn có chút ngập ngừng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!