Đoan Mộc Vô Cầu một lần nữa đánh bại hệ thống Diệt Thế, rồi ngọt ngào cưỡi thuyền bay với Lạc Nhàn Vân.
Hắn thấy bầu không khí bây giờ thật dễ chịu, rõ ràng trước đây cũng từng ở riêng với Lạc Nhàn Vân, nhưng chưa bao giờ thấy thoải mái như lúc này.
Trong lòng có cảm giác vừa chua vừa ngọt, tràn đầy hy vọng về tương lai.
Lạc Nhàn Vân dựa vào vai hắn như thể đã ngủ. Đoan Mộc Vô Cầu nhìn khuôn mặt khi ngủ của Lạc Nhàn Vân, không kiềm được mà cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên tóc y, lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn nhẹ nhàng.
Lạc Nhàn Vân chỉ giả vờ ngủ, tất nhiên biết rõ Đoan Mộc Vô Cầu đang làm gì.
Khi Đoan Mộc Vô Cầu hôn lên tóc mình, Lạc Nhàn Vân kịp thời nhắc nhở:
"Hệ thống, đừng nói gì hết, cũng đừng phấn khích, đừng phá hỏng cảm xúc của ta lúc này."
Hệ thống Cứu Thế im lặng.
Cho đến khi thuyền bay hạ cánh tại Đoạn Long Uyên, Tống Quy thu hồi rào chắn giữa bốn người, hệ thống Cứu Thế mới khẽ nói: [Chụt.]
Lạc Nhàn Vân dở khóc dở cười, bỗng thấy hệ thống Cứu Thế chịu đựng được lâu thế cũng không dễ dàng gì, không khỏi sinh ra chút cảm tình với nó.
Tống Quy cung kính nói với hai người:
"Hai vị sư thúc, chúng ta đã đến Đào Nguyên Tông. Nhưng Hạ sư đệ bị thương, sợ rằng vào Đoạn Long Uyên cơ thể không chịu được, đệ ấy có cần vào cùng không?"
Trong lúc nói, Tống Quy thấy Đoan Mộc Vô Cầu liếc nhìn mình một cái, ánh mắt đầy khinh miệt.
Tống Quy hơi bối rối.
Phải biết là trước giờ Đoan Mộc Vô Cầu chỉ thể hiện sự phớt lờ hoặc xả giận lên anh, nên anh luôn cố gắng giảm bớt sự tồn tại, không để Đoan Mộc Vô Cầu chú ý đến sự tồn tại của mình. Lần này anh chẳng làm gì sai, sao Đoan Mộc Vô Cầu lại khinh khỉnh thế nhỉ?
Đoan Mộc Vô Cầu nói:
"Cũng được, thực lực của ngươi không đủ để bảo vệ Hạ Kinh Luân, ngươi đưa cậu ta đến Tiêu Dao Cốc đợi chúng ta đi."
Đoan Mộc Vô Cầu tạo ra một miếng ngọc bài đưa cho Tống Quy. Miếng ngọc này có thể dẫn tối đa hai người vào Tiêu Dao Cốc, chỉ dùng được hai lần, một lần vào, một lần ra, sau đó ngọc bài sẽ tự động biến mất.
Đây là một mẹo nhỏ mà Lạc Nhàn Vân tiện miệng dạy Đoan Mộc Vô Cầu sau khi truyền dạy hắn trận pháp. Có ngọc bài này, Đoan Mộc Vô Cầu có thể hoàn toàn phong tỏa Tiêu Dao Cốc, tránh người ngoài xâm nhập.
Tống Quy nhận ngọc bài, nghĩ thầm kệ hắn khinh bỉ gì, chỉ cần nhanh chóng cầm ngọc bài trốn vào Tiêu Dao Cốc thì bất kể Đoan Mộc Vô Cầu gặp chuyện phiền toái gì ở Đào Nguyên Tông, miễn không phải đứng trước mặt mình, thì mình sẽ không bị vạ lây.
Vì Hạ Kinh Luân khó có thể bay lâu, Lạc Nhàn Vân giao thuyền bay cho Tống Quy để họ bay đi.
Tống Quy liếc nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, chờ hắn cho phép. Anh biết thuyền bay này dù là của Lạc sư thúc, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu luôn để ý đến thuyền bay, anh lo nếu mang thuyền bay đi thì Đoan Mộc Vô Cầu sẽ giận.
Ai ngờ lần này Đoan Mộc Vô Cầu lại hào phóng nói:
"Thực lực của bản tôn mạnh, hoàn toàn có thể bảo vệ sư huynh, tạm thời không cần đến thuyền bay."
Hắn lại liếc nhìn Tống Quy, ánh mắt đầy tự mãn.
Tống Quy không hiểu sao Đoan Mộc Vô Cầu cứ vừa khinh miệt vừa tự mãn trước mặt mình.
Lạc Nhàn Vân thì đau đầu vì hiểu được suy nghĩ của Đoan Mộc Vô Cầu.
Y rất muốn nói với Đoan Mộc Vô Cầu:
"Tống Quy và Hạ Kinh Luân không có mối quan hệ gì như giữa ta và đệ, đừng có lấy quan hệ của chúng ta ra mà khinh miệt cả thiên hạ."
Nhưng nghĩ lại, y và Đoan Mộc Vô Cầu cũng chẳng có gì đặc biệt, sao Đoan Mộc Vô Cầu lại đắc ý đến vậy chứ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!