Đoạn Thừa Ảnh ngẩn người một lúc rồi hỏi:
"Giới tu chân luôn đồn Thiên Thọ phái có thuật kéo dài mạng sống, đó cũng là lý do mà phái có tên như vậy."
Hạ Diên Niên lắc đầu:
"Có vài thuật pháp nhưng không phải là thuật kéo dài mạng sống, mà là thuật giữ dung nhan trẻ trung, tuy nhiên chỉ là những thuật pháp không mấy danh giá."
Đoạn Thừa Ảnh nhìn gương mặt trẻ trung hơn cả Lạc Nhàn Vân của Hạ Diên Niên, thì thào:
"Thảo nào ngươi trẻ như vậy."
Hạ Diên Niên giải thích:
"Tu sĩ nếu không kết đan trước hai mươi tuổi, thì sau này dù có tiến cấp, dung mạo cũng giữ nguyên ở thời điểm kết đan. Khi đạt Nguyên Anh kỳ, có thể chỉnh sửa một chút để trông trẻ hơn, nhưng theo thời gian, dung mạo vẫn sẽ dần lão hóa."
"Trừ những người như Lạc trưởng lão kết đan khi mới mười tám tuổi, phần lớn tu sĩ nếu kết đan được ở tuổi năm mươi đã là tư chất phi thường. Vì thế đến khi đạt Pháp Thân kỳ, phần lớn tu sĩ đều có dung mạo trung niên hoặc lão niên, đó là điều không thể tránh khỏi."
"Tâm pháp của Thiên Thọ phái chúng ta có thể giúp giữ cho dung nhan không già đi, nhưng cũng chỉ là dung nhan thôi, không giúp kéo dài tuổi thọ."
"Mà dung mạo chẳng qua chỉ là cái vỏ bên ngoài, nhưng không ít người trong phái vì dung mạo trẻ trung mà quên mất rằng tuổi thọ đã bị giới hạn bởi thiên mệnh, khi đối mặt với dấu hiệu suy thoái thì khó lòng chịu đựng nổi.
Để giúp các đệ tử vượt qua tâm ma này, phái ta mới lấy tên là Thiên Thọ phái, để nhắc nhở họ không quên rằng tuổi thọ đã được định đoạt bởi trời, đừng vì thế mà rơi vào ma chướng."
Nói đến đây, Hạ Diên Niên không khỏi nhìn về phía Hạ Kinh Luân đang ngủ yên.
Hạ Kinh Luân thiên tư xuất chúng, trước khi vá trời, cậu đã đạt đến viên mãn Trúc Cơ kỳ, hoàn toàn có thể tiến cấp Kim Đan kỳ.
Cậu không tiến cấp Kim Đan vì mới chỉ mười sáu tuổi, cơ thể vẫn chưa phát triển đầy đủ, vẫn là dáng vẻ của một thiếu niên. Hạ Diên Niên lo rằng nếu tiến cấp quá sớm, dáng hình cậu sẽ mãi mãi bị cố định ở độ tuổi thiếu niên, nên đã áp chế cậu, không để cậu tiến cấp.
Vốn dĩ Hạ Kinh Luân có một tương lai rực rỡ, nhưng lại gặp phải chuyện như thế này...
Hạ Diên Niên tiến tới bên quan tài băng, cố kìm nén cảm xúc mà nói:
"Trúc Cơ kỳ chỉ sống được khoảng một trăm năm, tiến cấp Kim Đan thì có thể kéo dài đến năm trăm năm. Nếu biết trước thế này, thì trước đây, trước đây..."
Giọng ông ta nghẹn lại, không thể nói thêm được nữa.
Đoan Mộc Vô Cầu thấy Lạc Nhàn Vân đứng yên lặng trước quan tài băng một hồi lâu, đôi tay không được bảo vệ bởi chân nguyên đã lạnh cứng.
Hắn tiến tới, nắm lấy tay Lạc Nhàn Vân để truyền hơi ấm.
Do ảnh hưởng của tâm pháp Ma đạo, máu của Đoan Mộc Vô Cầu nóng hơn người thường, lòng bàn tay của hắn cũng ấm hơn. Nhiệt độ nồng ấm từ lòng bàn tay truyền đến Lạc Nhàn Vân, khiến y tỉnh táo trở lại.
Là lỗi của ta.
Lạc Nhàn Vân nói với Hạ Diên Niên.
Hạ Diên Niên bình tĩnh lắc đầu: "Năm xưa thiên hạ đại loạn, ngươi đã cố hết sức để cứu thế gian, làm gì có lỗi. Kinh Luân chỉ là sinh không gặp thời, đâu liên quan gì đến ngươi? Ngươi có thể nói khi đó ngươi không thể rút toàn bộ linh căn của bảy người để vá trời, đó là lỗi của ngươi.
Nhưng đối với chúng ta, những người làm cha mẹ, việc Kinh Luân giữ được mạng sống cũng là một điều tốt rồi."
Thấy Hạ Diên Niên hiểu chuyện và còn an ủi Lạc Nhàn Vân, Đoan Mộc Vô Cầu cũng bắt đầu có thiện cảm với ông ta.
Trong ba vị chưởng môn của Chính đạo mà Đoan Mộc Vô Cầu đã gặp, người mà hắn thấy thuận mắt nhất là Hạ Diên Niên.
Nghĩ đến tình trạng của Lạc Nhàn Vân, Đoan Mộc Vô Cầu không khỏi đồng cảm với Hạ Diên Niên, liền hỏi:
"Hạ chưởng môn phong ấn Kinh Luân lại là để tranh thủ thời gian, tìm cách chữa trị cho cậu ấy phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!