Nghe nói bên Chính đạo rất chú trọng lễ nghi, muốn đến thăm phải gửi bái thiếp trước.
Điều này khác hẳn với quy tắc bên Ma đạo.
Đoan Mộc Vô Cầu đến thăm các môn phái Ma đạo, thường là đánh trọng thương đệ tử của họ rồi ném đến trước cửa, coi đó là bái thiếp.
Môn phái Ma đạo nào bị Đoan Mộc Vô Cầu thăm hỏi, thường không lâu sau đó cũng chẳng còn tồn tại.
Lần này hắn có việc cần đến Bắc Thần phái, không thể dùng tập tục của Ma đạo được.
Hắn suy nghĩ rất lâu. Trong suốt tám mươi năm tu luyện ngắn ngủi, hắn không tìm ra chút kinh nghiệm nào về việc này.
Tự mình giải quyết chắc chắn không xong, may là Đào Nguyên Tông đầy nhân tài, chắc chắn sẽ có người xử lý được việc này.
Môn phái Chính đạo cũng không phải hoàn hảo, thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài kẻ bỏ đạo, lâu dần số người đó cũng khá nhiều.
Đoan Mộc Vô Cầu gom tất cả các đệ tử Chính đạo bỏ đạo còn sống trong Ma đạo vào một phân đàn, Tiêu Hoành Trụ là Đàn chủ của những người này.
Những người này đều căm hận môn phái cũ của mình, luôn tìm cách báo thù khi có cơ hội.
Tiêu Hoành Trụ năm xưa vì trêu chọc nữ đệ tử của Sương Hoa Cung mà bị trục xuất khỏi sư môn, nên trạm đầu tiên trong kế hoạch thống nhất giới tu chân của gã là Sương Hoa Cung.
Đoan Mộc Vô Cầu gom những kẻ dễ gây chuyện này lại cũng để giám sát.
Hắn khó khăn lắm mới thống nhất được Ma đạo, không muốn lại bị tu sĩ Chính đạo tìm đến gây sự.
Nếu chẳng may đệ tử Đào Nguyên Tông gây chuyện, dẫn đến việc tu sĩ Chính đạo tấn công Đào Nguyên Tông. Mà Chính đạo có cả ngàn năm lịch sử, người thì đông, đánh nhau cứ nhây ra, mỗi lần chiến đấu là dựng trận pháp, huyết chiến ba trăm ngày.
Sao hắn đánh trả nổi từng người một được, chẳng phải sẽ mệt chết ư?
Từ sau khi nướng Tiêu Hoành Trụ trên núi lửa, những kẻ bỏ đạo trong đàn trở nên ngoan ngoãn hơn, từng người một co ro tu luyện trong đạo tràng, đã lâu không tìm đến hắn nữa.
(*) Đạo tràng xét theo nghĩa đen được hiểu là nơi để tu hành đạo, thuyết pháp, truyền giới, thọ bát, cúng dường. Theo phatgiao. org.v.
Đoan Mộc Vô Cầu mở pháp bảo Sơn Hà Lục.
Pháp bảo này có hình dạng là một quyển sách, hắn cướp được từ động phủ của Lão tổ Huyết Minh.
Cách sử dụng Sơn Hà Lục là đánh trọng thương kẻ địch, rút một giọt máu tim của kẻ địch, dùng máu khắc tên của kẻ đó lên Sơn Hà Lục, từ đó có thể theo dõi tung tích của người này.
Trừ khi chết thật hay tiêu hủy đạo hạnh, tên của họ mới biến mất khỏi Sơn Hà Lục, bằng không suốt đời suốt kiếp không thoát khỏi sự theo dõi của nó.
Sơn Hà Lục được mệnh danh có thể chứa cả sông núi, ghi chép được thông tin của vô số người.
Để ngăn đệ tử của mình đi gây chuyện, Đoan Mộc Vô Cầu dành ra một năm để ghi lại thông tin của tất cả mọi người trong Đào Nguyên Tông vào Sơn Hà Lục.
Hắn lật qua lật lại, chọn ra một đệ tử trong phân đàn bỏ đạo có lòng hận thù với Chính Đạo ít nhất, không có nhiều sự chú ý nhất và ít gây phiền phức cho hắn nhất.
Thông qua liên kết huyết danh với người đó, hắn phát ra ý niệm: Đến gặp bản tôn.
Đang chuẩn bị hành lý để trốn khỏi Tẩu Uyên Tông, Tống Quy cảm thấy ớn lạnh: ...
Anh đã cố gắng sống thật kín đáo rồi, sao vẫn bị Ma Tôn để ý đến chứ?
Tống Quy vốn là đệ tử thân truyền của chưởng môn Bắc Thần phái, có tiền đồ sáng lạn.
Chín mươi năm trước chưởng môn Bắc Thần phái giao cho anh một nhiệm vụ bí mật, yêu cầu anh giả vờ phản bội Bắc Thần phái, làm gián điệp trong Ma đạo để ngầm truyền thông tin của Ma đạo về cho môn phái, tìm cơ hội làm suy yếu thế lực Ma đạo.
Nhân gian trải qua hơn một trăm năm loạn lạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!