Chương 80: Phần Thư Tiên Tôn

(Tiên Tôn đốt sách)

Hạ Văn Triều chết là ngày khu bình luận của hai quyển sách thể hiện bầu không khí hoàn toàn trái ngược. Diệt thế thần tôn như tận thế tiêu điều,

"Ngược luyến phong hoa" cuồng hoan thả tim.

Bình luận sách Diệt thế thần tôn...

"Hoàn toàn văn là ý gì đây? Một bộ truyện đang bá vãi tự dưng bảo sửa là sửa, tôi cũng miệt mài xách dép hóng, hóng đến hơn một trăm vạn chữ, nam chính đột nhiên... chết? Tôi tưởng định bật nắp quan tài trùng sinh lần cuối gì đấy, kết quả là tác giả bảo hết truyện rồi?

Tác giả vừa chơi đồ vừa kết truyện à? *** ** tác giả!Tác giả đừng vừa hút truyện vừa viết cần nữa nhé, ông đây bỏ tiền ra xem cái thứ *** *** gì không biết, bố tác giả viết nam chính như *** ***, *** ** tác giả!Đây không phải thần tác một thời sao?

Năm ấy tôi còn mua sách này! Giờ tự dưng quyển thứ nhất chưa xong nam chính đã chết, **** ** ** tác giả, trả tiền đây!Tuy nhiên nhưng mà... lầu trên ơi, quyển này đã xuất bản đâu, ông từng thấy quyển sách một trăm vạn chữ xuất bản thật sao?Thế không thì tôi mua cái gì?Có phải một quyển sách siêu dày, cỡ chữ bé tẹo, chất giấy xấu vãi, thường có dấu chấm câu gõ không ra biến thành dấu chấm hỏi đúng không?

Cái đấy người ta gọi là sách lậu đấy bạn tôi ơi!Tạm không bàn đấy vấn đề sách lậu đi, tác giả ông sửa truyện sửa thành như thế này à? Lúc Triều ca bị Huyền Uyên Tông bắt giam tôi còn đợi anh ấy lật ngược tình thế, ai ngờ đại hội toàn giới vừa mở thì bị Ân Hàn Giang thiêu chết?

Sau đó gõ hoàn toàn văn, thể loại gì vậy ạ?Lại nói bộ Diệt thế thần tôn này, bởi năm xưa kết thúc đặc biệt sảng nên tôi vẫn luôn coi như kinh điển sách gối đầu giường. Không ngờ sau mười năm đọc lại, đột nhiên cam thấy nam chính hình như hơi bị lươn lẹo, logic hậu cung cũng có vấn đề.

Chắc do tôi trưởng thành hơn rồi, quan niệm với thẩm mỹ thay đổi nhỉ?Tác giả cũng thế phải không? Sau khi lớn lên thấy truyện mình từng viết đúng là không ngửi nổi, quyết định chặt tay viết lại, tôi thông cảm được cho tác giả ở chỗ không dám đối diện với lịch sử đen tối đấy, nhưng nhìn chung vẫn phải nói một câu, *** *** ** tác giả!Bình luận truyện này sao nhiều *** thế nhỉ?Gạch men, từ ngữ mắng chửi không nên để thiếu nhi thấy. Mà thiếu nhi cũng không nên coi bộ này, dễ dẫn đến hoài nghi nhân sinh, thôi đi đọc truyện không CP rửa mắt vậy.Độc giả củaDiệt thế thần tôn

"từ cuồng nộ đến cam chịu, cuối cùng chuyển sang nhàm chán đi tìm truyện khác đọc. Không giống như bên"Ngược luyến phong hoa

", một bầu hân hoan. Trong bản sửa chữa"Ngược luyến phong hoa", Bách Lí Khinh Miểu ngộ đạo tỉnh lại đã tấn chức Đại thừa kì, đạt được thành tựu trên Vô Tình Đạo.

Sau khi nàng nghe tin Hạ Văn Triều chết và bản thân được chỉ định làm Chưởng môn đời sau thì trầm mặc một lát, đồng ý nhậm chức Chưởng môn.

Việc này làm đồ đệ Túc Hòe rất khó hiểu.

Nó cho rằng Bách Lí Khinh Miểu đã Đại thừa kì rồi, rất nhanh sẽ có thể phi thăng, tại sao còn để Thượng Thanh Phái trói buộc?

Bách Lí Khinh Miểu ôn hòa cười với đệ tử, hỏi:

"Con cảm thấy Thượng Thanh Phái thậm chí là cả Chính đạo này toàn những kẻ mua danh chuộc tiếng phải không?"

"Ngoài sư phụ ra, tất cả những kẻ khác đều là."

Túc Hòe phẫn nộ đáp.

Tận khi trên Thái Âm Sơn nghe Ân Hàn Giang ép hỏi đám Chính đạo bại hoại thú nhận từng chuyện, nó mới biết hóa ra Huyền Uyên tông bị nhiều người hắt nước bẩn như vậy. Nó giận quá trời, cực kì mong Ân Tôn chủ thiêu chết hết bọn chúng.

Nhưng Ân Tôn chủ không làm vậy, người chỉ diệt trừ Huyết Ma, còn những tên bại hoại khác nhất nhất trả về cho các môn phái, để bọn chúng tự xử lí nhau.

Theo Túc Hòe nghĩ, biện pháp tốt nhất hẳn là nên chém chết hết đám cao thủ Chính đạo có mặt ở đó, Huyền Uyên Tông thống nhất Tu chân giới có phải tuyệt vời không!

"Nhưng con có biết tại sao Chính đạo dám vu oan cho Huyền Uyên tông nhiều như vậy không?" Bách Lí Khinh Miểu hỏi.

Chuyện này... Túc Hòe nhất thời không biết nói gì.

Nó định nói do danh tiếng của Huyền Uyên Tông không tốt, nhưng tại sao danh tiếng lại không tốt? Bởi quả thực Huyền Uyên tông đã từng làm rất nhiều chuyện ác.

"Trước khi Văn Nhân Tôn chủ thống nhất Ma đạo, Huyền Uyên Tông thực sự là không chuyện ác nào không làm." Bách Lí Khinh Miểu nhớ tới những điều Chung Ly Khiêm dạy bảo và chuyện từng xảy ra trong quá khứ Thanh Tuyết sư phụ kể cho nàng nghe,

"So với những chuyện bại hoại Chính đạo làm ra mà con vừa được nghe chỉ có hơn chứ không kém."

Nhiều năm qua Bách Lí Khinh Miểu không chôn chân trong Thượng Thanh Phái. Nàng đi ngàn dặm đường, tận mắt chứng kiến nhân gian muôn vàn tang thương, hiểu ra rằng thế giới này chẳng phải không đen thì trắng.

Khi đôi mắt được thanh tẩy khỏi thứ ái tình mù quáng, nàng cảm giác thế gian này cũng chầm chậm đổi thay.

Nàng vỗ vỗ tay Túc Hòe, thoái mái nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!