Văn Nhân Ách nhìn dung nham không ngừng sôi trào dưới chân, Thất Sát kích trong tay nhẹ nhàng vung lên, hướng thẳng vào nữ tử áo xanh, biểu thị không định tha cho nàng ta.
Đợi đã! Nữ tử áo xanh nói,
"Ta và ngươi không thù không oán, ngươi cũng lấy Tuyết Trung Diễm rồi. Không bằng cứ thế bỏ qua đi."
Đây là nàng ta đánh không lại muốn chạy.
"Tha cho ngươi, cũng được thôi." Văn Nhân Ách nói,
"Ân hộ pháp, ngươi đi theo ta nhiều năm rồi, biết là đối thủ như thế nào ta sẽ thả cho một con ngựa chứ?"
Ân Hàn Giang đè lại cánh tay bị cụt, đi đến sau lưng Văn Nhân Ách, cung kính nói:
"Tôn chủ khoan hồng độ lượng, hiếm khi đuổi cùng giết tuyệt đối thủ có tiềm lực."
Nói là sát lộ đạo, trên thực tế người bị Văn Nhân Ách giết ít lắm. Năm đó đánh lên Huyền Uyên tông, đại bộ phận là do Ân Hàn Giang giết, Văn Nhân Ách cũng chỉ xử lí mỗi một lão tông chủ.
Còn mấy cao thủ như Thư Diễm Diễm, Văn Nhân Ách không động vào ai.
Ân Hàn Giang giải thích với nữ tử áo xanh:
"Tôn thượng rất ít khi ra tay với tu giả thực lực kém cỏi, bọn chúng không đáng để tôn thượng phải hao tâm tổn trí; tu giả có tiềm lực, tôn thượng sẽ mở cho một mắt lưới, đợi bao giờ đối phương giỏi hơn rồi thì đánh tiếp."
Sát lộ đạo là một đường cửu tử nhất sinh, không tìm được đối thủ bức mình tới cực hạn, không đánh bại đối thủ ngang cơ, không lấy yếu thắng được mạnh thì khó mà tiến cảnh.
Sau khi Văn Nhân Ách bước lên con đường không thể quay đầu này, mỗi một bước đều như đi trên băng mỏng, nhưng hắn lại đi một cách hưởng thụ.
"Sức mạnh của ngươi còn có thể tăng lên không? Có giá trị gì đáng để bản tôn tha cho ngươi?" Văn Nhân Ách hỏi.
Nữ tử áo xanh khẽ cắn môi, chỉ tay vào Bách Lí Khinh Miểu nói:
"Nàng là lý do của ta."
Gì? Văn Nhân Ách nhướng mày.
Bách Lí Khinh Miểu đang hứng lôi kiếp, trăm mét xung quanh nàng tràn đầy những tia sét màu bạc, nhìn thanh thế thì có vẻ kềnh cang nhưng lại chỉ là lôi kiếp của một Kim đan kì nhỏ bé, ba người bên này chẳng ai thèm để ý.
"Lại nói, tại sao ngươi cho nàng ta Tuyết Trung Diễm?" Văn Nhân Ách khó hiểu hỏi.
Trong nguyên tác, từ lúc Bách Lí Khinh Miểu tìm thấy Tuyết Trung Diễm cho đến khi chữa khỏi cho Hạ Văn Triều là khoảng năm ngày, nhưng có thấy xuất hiện Tán tiên tán tiếc gì đâu.
"Cũng không phải ta cho nàng Tuyết Trung Diễm, là nàng hấp dẫn Tuyết Trung Diễm tới." Nữ tử áo xanh biết nói dối trước mặt Văn Nhân Ách là vô dụng, thành thật kể:
"Ta vẫn luôn bế quan tu luyện ở Vạn Lí Băng Nguyên này, đã ngủ say 800 năm rồi. Chính vì có chí dương hoả trong thiên hạ ở dưới băng lạnh nhưng ta canh ở đây lâu như thế rồi mà một tia dương khí cũng chẳng có để hút. Nàng vừa tới thì lại tìm ra, ta đương nhiên muốn xem nha đầu này có gì kì quái."
Ân Hàn Giang nhớ Tôn chủ từng nói, Tuyết Trung Diễm là cơ duyên của Bách Lí Khinh Miểu, người khác không chiếm được.
Quả nhiên những gì Tôn chủ nói đều là chí lí trong thiên hạ, Tán tiên này canh lâu như vậy cũng không bằng Bách Lí Khinh Miểu mới đến có năm tháng.
"Ta đã có tiên linh khí, có thể nhìn thấy một số thứ mà tu giả bình thường không nhìn thấy. Lúc nàng kiệt sức gần chết, ấn đường có một luồng thần quang bảo hộ, hấp dẫn Tuyết Trung Diễm.
Ta đoán nàng có liên quan đến một di tích cổ thần nào đó, nên đánh dấu nàng bằng một dấu hiệu, tiện sau này còn lần theo.Chỉ thế thôi?
"Văn Nhân Ách đánh giá trên dưới nữ tử áo xanh."Tán tiên muốn đánh dấu, chắc là không cần phải hiện thân chứ?Đây còn không phải do thấy được sự tồn tại của các ngươi sao?Nữ tử áo xanh nói,Ta sợ các ngươi cũng thấy được chỗ đặc biệt của con bé này, đến vì di tích thần cổ.
Ta sợ các ngươi chiếm lợi trước nên tính vạch trần thân phận Ma tu của hai ngươi trước mặt Bách Lí Khinh Miểu rồi xử lí sạch sẽ, lấy được tín nhiệm của nàng.
Sau đó sẽ tìm cơ hội bám theo nàng, nhân lúc đoạt cơ duyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!