(Mang mang bất kiến: giữa khoảng không bao la, đại địa vô tận muốn gặp một người quá khó)
Văn Nhân Ách cũng không cố tình muốn giấu giếm Ân Hàn Giang kế hoạch của mình, chỉ là hắn không chắc liệu có thể thành công hay không.
Phá rồi lại lập không phải ai cũng làm được, tuy rằng Văn Nhân Ách có vài suy đoán với tình hình ở U Minh Huyết Hải, nhưng hắn chỉ nắm chắc ba phần.
Kết cục của Văn Nhân Ách được miêu tả trong hai quyển sách đều là táng mạng ở U Minh Huyết Hải, lúc này đây hắn chọn được ăn cả ngã về không, chủ động đi vào tử địa, coi như nghịch thiên mà đi, tranh đoạt sự sống của mình với số mệnh.
Nếu kết cục của hắn là chết không nghi ngờ, Văn Nhân Ách nhất định sẽ không gạt Ân Hàn Giang, sau khi Ân Hàn Giang biết, muốn chết theo hay tồn tại vì hắn đều do Ân Hàn Giang lựa chọn, Văn Nhân Ách sẽ không ép buộc.
Còn nếu hắn sống sót thành công, thế thì đúng là cả nhà cùng vui rồi.
Nhưng sống hay chết, cần có thời gian chờ đợi, Văn Nhân Ách không dám chắc trong khoảng thời gian này Ân Hàn Giang sẽ làm ra chuyện gì, cũng lo lắng y sẽ vì mình sống chết không rõ mà theo vào U Minh Huyết Hải.
Văn Nhân Ách hiểu, bản thân ở U Minh Huyết Hải có một tia sinh cơ, Ân Hàn Giang lại chắc chắn không có đường sống.
Vì thế hắn động não nghĩ ra một biện pháp đẹp cả đôi đàng – dẫn Ân Hàn Giang đi đối phó Viên đàn chủ.
Thực lực của Ân Hàn Giang và Viên đàn chủ sàn sàn như nhau, cho dù Viên đàn chủ lợi dụng quyển thứ hai giành được một vài cơ duyên, pháp lực cao hơn Ân Hàn Giang một bậc, có Thư Diễm Diễm giúp đỡ y cũng sẽ không thua, Văn Nhân Ách hiểu Thư Diễm Diễm, lúc này khẳng định Hữu hộ pháp sẽ chọn đứng về phía người đẹp.
Ân Hàn Giang sau trận chiến với Viên đàn chủ nhất định sẽ bị trọng thương, thương ấy trong thời gian ngắn khó có thể khỏi hẳn.
Văn Nhân Ách đã lấy việc cứu Bách Lí Khinh Miểu để làm điều kiện trao đổi, mời Chung Ly Khiêm đến Huyền Uyên Tông, đợi Ân Hàn Giang tỉnh lại thì khuyên bảo y, nói cho y biết mục đích của Văn Nhân Ách, xin y kiên nhẫn chờ đợi.
Thương của Ân Hàn Giang muốn khỏi cũng phải cần mấy năm, mấy năm sau cho dù Văn Nhân Ách còn sống hay đã chết thì đều có kết luận rồi.
Đến lúc đó nếu Văn Nhân Ách chưa về mà Ân Hàn Giang vẫn muốn theo Tôn chủ vào U Minh Huyết Hải, Chung Ly Khiêm sẽ không ngăn cản nữa.
Văn Nhân Ách ngàn vạn lần không ngờ được Ân Hàn Giang dùng sức mạnh vượt xa Viên đàn chủ để thắng áp đảo, hơn nữa gần như là ngay lập tức đuổi tới U Minh Huyết Hải.
Ân Hàn Giang không giỏi độn quang, bình thường tốc độ ngự kiếm phi hành cao nhất của y ít nhất cũng mất cả ngày mới có thể đến nơi, ai dè giờ đây y có thể chớp mắt đi vạn dặm, băng qua khoảng cách cả Đại lục Cửu Châu chỉ trong nửa khắc.
Âm thanh cuối cùng Văn Nhân Ách nghe được là tiếng gào tuyệt vọng của Ân Hàn Giang, đây đúng là kết cục tệ nhất rồi, khoảnh khắc hắn rơi vào trong biển thầm nghĩ.
Dường như định số Văn Nhân Ách chết, Ân Hàn Giang phát cuồng không thể sửa đổi không thể thay thế.
Ân Hàn Giang nhìn thấy Văn Nhân Ách rơi vào Huyết Hải, đến bọt nước cũng không bắn lên, cứ như thế cả thân hình bị hòa tan rồi nuốt chửng biến mất, thời khắc đó, cuối cùng y cũng không thể áp chế ma tính trong mình nữa, y muốn theo vào nhưng Tôn thượng không cho phép.
Y siết chặt pháp bào Hắc Đế Kim Văn trên người, đôi mắt đỏ ngầu quét nhìn chín cao thủ xung quanh và Hạ Văn Triều còn đang tranh cướp Bách Lí Khinh Miểu với Cừu Tùng Tuyết, trong khoang miệng tràn ngập vị máu, y chậm rãi cất tiếng:
Chính đạo, chết!
Vừa nói, một đạo ngân quang xẹt qua, Phá Quân Thích đâm thẳng vào người trưởng lão Nam Quách thế gia, lão thậm chí chưa kịp phản ứng đã bị trọng thương.
Nhưng dù sao vết thương da thịt do vũ khí gây nên rất dễ hồi phục, Nam Quách trưởng lão uống một viên đan dược, vận chuyển chân nguyên định ép vũ khí trong bụng ra.
Ai ngờ lúc này, ba lưỡi sắc bén của tam lăng thích bỗng phóng ra ba đạo kiếm quang, nháy mắt chia cơ thể Nam Quách trưởng lão thành ba phần, thân thể tử vong lập tức.
Thần hồn của lão vừa thoát ra thì thấy trên không xuất hiện một mặt trống khổng lồ, Ân Hàn Giang không biết đã đứng trên mặt trống từ bao giờ, nắm tay dùng sức đấm xuống.
Tùng!
Theo tiếng trống, hai khí Tiên Ma bắn ra, nguyên thần của Nam Quách trưởng lão dưới sự tấn công của sóng âm Phần Thiên Cổ nhanh chóng chia năm xẻ bảy, tàn hồn bị Phần Thiên Cổ hấp thu.
"Đây là Tiên khí, thế mà có người dám ở Tu chân giới sử dụng Tiên Khí! Mau lùi lại!"
Chưởng môn Thượng Thanh phái kiến thức sâu rộng, nhanh chóng quyết định nói,
"Thiên kiếp buông xuống, có thiên kiếp ngăn chúng ta vẫn còn thời gian rút!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!