Chương 49: Bản Tôn không cho phép

Sau khi rời khỏi Thượng Thanh phái, Văn Nhân Ách nghênh ngang dạo chơi khắp nơi, hắn muốn cho đám nhân sĩ Chính đạo biết hắn đang ở đâu, tiện cho chúng dụ dỗ hắn dẫm vào bẫy.

Quả nhiên không quá mấy ngày, hắn đang uống rượu trong tửu lâu dưới chân núi Huyền Uyên tông thì nghe thấy có người dùng giọng nói e dè sợ hắn nghe được nói:

"Thấy đồn bảo kẻ ám sát mười bảy cao thủ gần đây là Huyền Uyên tông Văn Nhân Ách, hắn còn bắt Bách Lí Khinh Miểu của Thượng Thanh Phái đến U Minh Huyết Hải sao đấy."

"Bách Lí Khinh Miểu? Tu vi của cô ta ghê gớm lắm à? Sao phải bắt?" Một người khác phối hợp hỏi.

"Thế thì chú không biết rồi, Bách Lí Khinh Miểu chưa đầy trăm tuổi đã là Hợp thể kì, Văn Nhân Ách chuyên giết các tu giả từ Hợp thể kì trở lên. Tư chất của cô ta tốt như vậy, sao Văn Nhân Ách có thể bỏ qua cho được!"

Kẻ đó nói như kiểu nằm dưới gầm giường Văn Nhân Ách.

"Ngươi bảo ai bắt Bách Lí Khinh Miểu đi?" Văn Nhân Ách hợp thời xen mồm.

"Đương nhiên là Huyết Ma Văn Nhân..." Gã vô tình quay đầu, gào lên như bị cắt tiết, Văn Nhân Ách!

Bạn của gã vội tụt vào trong góc nói:

"Đừng đừng đừng giết tôi, tôi chỉ là Kim đan kì, ngài hấp thu tôi cũng không đủ nhét kẽ răng, vô dụng lắm."

Văn Nhân Ách phất tay áo một cách tượng trưng, đánh trọng thương hai kẻ đó rồi đứng dậy đi U Minh Huyết Hải.

Lúc này Bách Lí Khinh Miểu vừa tỉnh lại, nàng và Túc Hoè hôn mê hai tháng ở sau núi, mở mắt ra thấy mình đã bị treo ở một nơi xa lạ đáng sợ.

Bách Lí Khinh Miểu vội bảo vệ Túc Hoè trước nguy cơ bị đánh lén bất kì lúc nào, chịu đựng đan điền đau đớn cắn răng giật giọng gọi Túc Hoè:

"Đồ nhi, con tỉnh lại mau, chúng ta phải chạy trốn ngay!"

Túc Hoè mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn thấy không trung tối tăm và biển máu đỏ ngầu dưới chân khiếp sợ nói:

Đây là đâu vậy?

"Ta cũng không rõ lắm," Bách Lí Khinh Miểu nói,

"Nhưng phải leo lên trên thôi."

Bọn họ bị dây thừng buộc vào hông, treo trên vách núi, bên dưới là U Minh Huyết Hải. Nơi này rất quái lạ, mấy lần nàng đề khí định bay lên nhưng không được, không phải công lực bị phong bế mà là bay không lên, phía dưới giống như có lực hút vô tận, hấp thu tất cả linh khí xung quanh.

Họ mà muốn đi lên chỉ có thể dùng hai tay hai chân leo.

Bách Lí Khinh Miểu vốn nên sợ hãi nhưng lúc này trong lòng nàng lại vô cùng bình tĩnh, có lẽ là nhờ được Chung Ly Khiêm ổn định cảm xúc.

Không sao.

Bách Lí Khinh Miểu tự nhủ, nàng nhìn mỏm đá phía trên bên trái, định bám vào nó để leo, nàng thân là sư phụ, nên đi trước mở đường cho đồ đệ.

Ai ngờ bàn tay vừa chạm vào mỏm đá thì đau rát như bị ăn mòn, Bách Lí Khinh Miểu vội rụt tay lại, thấy lòng bàn tay trái vốn trắng nõn đã cháy thui, giữa đám da thịt bỏng đen lẫn lộn những bọt máu không ngừng vỡ ra.

Sư phụ! Túc Hoè thấy Bách Lí Khinh Miểu bị thương, vội lấy đan dược ra trị liệu cho nàng, người treo họ ở đây thật quái dị, không phong bế công lực cũng không lấy pháp khí trữ vật của họ đi, chỉ treo một cách thuần tuý mà thôi.

Bôi thuốc xong Bách Lí Khinh Miểu cảm thấy tốt hơn nhiều, nàng nhìn lên trên nhưng không thấy ai cả.

"Rốt cuộc thì đây là đâu, rõ ràng chúng ta đang ở sau núi Thượng Thanh phái, sao lại xuất hiện ở đây?" Bách Lí Khinh Miểu ôm đầu nói,

"Chẳng lẽ Thượng Thanh phái đã gặp chuyện gì bất trắc?"

Túc Hoè rất muốn đập bể đầu người sư phụ cho dù gặp chuyện gì cũng nghĩ theo chiều hướng tích cực này của mình, nó giận dữ nói:

"Chung Ly tiên sinh làm khách ở Thượng Thanh phái, nếu Thượng Thanh phái gặp nạn sao y có thể mặc kệ để ngươi bị bắt đi? Thực tế rất rõ ràng cho thấy y không sao cả, thậm chí không biết gì về hoàn cảnh của ngươi hoặc là không thể xoay xở được nữa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!