Chương 43: Phần Thiên Tiên Tôn

Cho dù như thế nào hôm nay Văn Nhân Ách cũng phải đưa Tử Linh Các chủ đi. Còn việc đệ tử Thượng Thanh phái không lấy được Toả Tâm Thảo sẽ không cứu được chưởng môn thì chẳng liên quan gì đến hắn.

Năm đó chưởng môn Thượng Thanh phái bị chính hắn đả thương, nếu Văn Nhân Ách ra tay giúp đỡ thì đúng thật là trò hề.

Hạ Văn Triều thấy Ân Hàn Giang sắp đưa Tử Linh Các chủ đi còn muốn xông lên trước cứu người nhưng bị đồng môn xung quanh giữ chặt lại.

"Sư huynh, đến cả Thanh Tuyết chân nhân cũng là nội gián của Huyền Uyên tông, chúng ta làm gì có phần thắng, không bằng... nín nhịn đi."

Liễu Tân Diệp ôm eo Hạ Văn Triều nói.

Người Hạ Văn Triều thả lỏng lại nhưng nắm tay siết chặt cứng, gã phiền muộn sao bản thân yếu đuối quá.

Bọn họ không kêu gào trước mặt Ma Tôn, Văn Nhân Ách đương nhiên cũng không đuổi cùng giết tuyệt. Huống chi Hạ Văn Triều còn liên quan đến cốt truyện quyển thứ ba, trước khi đọc xong

"Diệt thế thần tôn - Quyển III" Văn Nhân Ách quyết định tạm thời tha cho gã.

Trước khi đi, Văn Nhân Ách liếc nhìn Bách Lí Khinh Miểu đang hồn bay phách tán, truyền âm nói:

"Ngươi có thể theo Bản tôn về Huyền Uyên tông."

Cừu Tùng Tuyết vì không muốn bị người khác đẩy ra đánh nhau với Văn Nhân Ách mà bại lộ thân phận, Văn Nhân Ách cũng không để ý.

Hắn chưa bao giờ hy vọng Cừu Tùng Tuyết đi nằm vùng có thể cho ra hiệu quả gì, xáo trộn được tình cảm giữa Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu đã là nằm ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng thân phận của nàng chắc chắn sẽ đẩy Bách Lí Khinh Miểu vào hoàn cảnh xấu hổ, nếu quay lại Thượng Thanh Phái không biết kết cục gì đang chờ đợi Bách Lí Khinh Miểu.

Vì thế Văn Nhân Ách đưa ra một câu vừa hỏi vừa gợi ý, để Bách Lí Khinh Miểu lựa chọn.

Bách Lí Khinh Miểu lắc đầu không nói, nàng đã chịu đả kích rất lớn, nếu không nhờ Chung Ly Khiêm mạnh mẽ khống chế cảm xúc của Bách Lí Khinh Miểu, sợ là nàng đã bật khóc tại chỗ.

Cừu Tùng Tuyết đưa tay về phía Túc Hoè, nàng định đưa Túc Hoè về bồi dưỡng làm Minh Hoả Đàn chủ, còn Sư Tòng Tâm, ai quan tâm hắn chết như thế nào.

Túc Hoè cũng im lặng từ chối, sư phụ quá ngốc, nó phải đi cùng.

Chung Ly Khiêm gật đầu với Văn Nhân Ách, có đồng tâm cổ khống chế, y cần quay lại Thượng Thanh phái cùng Bách Lí Khinh Miểu, có y ở đó, Bách Lí Khinh Miểu sẽ không gặp đe doạ tính mạng.

Đám Thượng Thanh phái chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người Văn Nhân Ách đi mất, ngẩn ngơ một lúc, Bách Lí Khinh Miểu gọi Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng ra nhảy vào trong biển lửa, Hạ Văn Triều hét lớn:

"Sư muội, muội làm gì vậy?"

Cứu người! Bách Lí Khinh Miểu lau nước mắt, Chung Ly Khiêm bình tĩnh khiến nàng hiểu được lúc này nên làm gì.

Không phải đứng đó khiếp sợ với sự tàn nhẫn của Văn Nhân Tôn chủ, mà nên tìm kiếm người còn sống trong biển lửa, cứu được người nào hay người đó.

Chung Ly Khiêm cảm nhận được tâm tình của Bách Lí Khinh Miểu, âm thầm thở dài nói với Túc Hoè:

"Cậu có biết vì sao cho dù Bách Lí cô nương mê muội đến mức nào ta cũng sẽ nghĩ cách giúp nàng thoát khỏi nghiệt duyên không?"

Túc Hoè lắc đầu.

"Bởi vì nàng có đại ái," Chung Ly Khiêm gỡ vải trắng che mắt xuống, cúi đầu nhìn biển lửa dưới chân,

"Biết Cừu Tùng Tuyết là người trong Ma tông, biết mình từng cứu nhầm người, nàng cũng không hối hận, vẫn sẽ luôn vươn tay với những người cần giúp đỡ."

Suốt 22 năm đồng hành, lần đầu tiên Túc Hoè nhìn thấy đôi mắt của Chung Ly Khiêm. Đó là một đôi mắt cơ trí tột cùng, ánh nhìn tràn ngập đạm nhiên và thấu triệt.

Nhờ chú truy tung, Chung Ly Khiêm thấy rõ những thứ người khác không nhìn thấy.

Y thấy khi Bách Lí Khinh Miểu nhảy vào biển lửa, địa hoả lùi lại, tạo cho nàng một con đường. Địa hoả rất sợ hãi nàng nhưng không nhịn được muốn tổn thương nàng. Trong biển lửa nàng bị bỏng khắp nơi lại không chịu lùi bước, vẫn luôn tìm kiếm. Đệ tử Thượng Thanh phái chẳng có ai đi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!