Chương 21: Khắc gỗ rèn tâm

Cảm nhận được Tôn thượng đi ra cửa phòng, Cừu Tùng Tuyết kịp thời mở trận pháp, Văn Nhân Ách nói với Bách Lí Khinh Miểu đang nổi giận đùng đùng:

"Trả lại người cho cô, cô có thể tiếp tục khóc rồi."

Sau đó hắn truyền âm với Cừu Tùng Tuyết:

"Tiếp theo ngươi đưa Bách Lí Khinh Miểu đến Kim Hải Ngạn Nhai tập hợp với ta, để ý nàng ta một chút, đừng để nàng ta hiến thân cho Hạ Văn Triều."

Trong sách, đến cuối Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu cũng chưa đâm thủng tầng quan hệ cuối cùng, hẳn là gã thực sự có chút cảm tình với nữ chính, không muốn hấp thu linh căn của nàng.

Tuy nhiên không thể vì thế mà mất cảnh giác, cốt truyện đã xảy ra thay đổi, cần phải coi chừng Bách Lí Khinh Miểu, không để nàng bị lừa.

Văn Nhân Ách nghĩ nghĩ, cảm thấy việc bắt cóc Chung Ly Khiêm đã là cần kíp rồi, cho dù nữ chính chưa chắc đã thích Chung Ly Khiêm, ít ra cũng có thể khơi lên chút tác dụng ngăn cản.

Trong truyện chỉ cần nam phụ xuất hiện, nam chính sẽ ngoại tuyến (offline) rất lâu hoặc đối chọi gay gắt với nam phụ, nữ chính sẽ nhờ nam phụ khuyên nhủ mà tỉnh táo hơn tí, mãi đến khi nam chính một lần nữa dỗ dành lại nàng.

Hiện tại phần diễn của Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang cơ bản là không thể thực hiện được nữa, Văn Nhân Ách suy tính quyết định đem cốt truyện của nam 2 và nam 4 toàn bộ giao cho Chung Ly Khiêm, để y kìm chân nữ chính.

Sau khi hạ quyết tâm, Văn Nhân Ách đi vào Chấp Sự Đường, viết xuống rằng khi Liễu Tân Diệp tuần tra trấn nhỏ đã đánh mất một chiếc trâm cài, xuống núi tìm một lát sẽ về.

Đến khi xuống núi hắn rời khỏi thân thể Liễu Tân Diệp, Liễu Tân Diệp đứng giữa trấn nhỏ tay cầm cây trâm tỉnh lại, nhất thời không biết tại sao mình xuất hiện ở đây.

Nàng suy nghĩ lúc lâu cũng không nhớ ra trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lắc đầu quay về núi, nàng đang nhớ sư huynh chết đi được đây.

Văn Nhân Ách từ xa nhìn Liễu Tân Diệp quay bước rời đi, tìm chỗ không có ai biến về hình người, đến địa điểm ước định tìm Ân Hàn Giang.

Hắn và Ân Hàn Giang tách nhau ra trong một hẻm nhỏ không người, Văn Nhân Ách phân một tia thần thức tìm kiếm Ân Hàn Giang, phát hiện y đang ôm kiếm dựa vào tường, duy trì tư thế y như khi hắn rời đi, im lặng chờ đợi Văn Nhân Ách.

Nếu Văn Nhân Ách vẫn luôn không quay lại, dường như Ân Hàn Giang có thể chờ đến khi trời tàn đất tận.

Ân Hàn Giang trong sách lại vĩnh viễn cũng không chờ được Tôn thượng của y trở về.

Văn Nhân Ách nhíu mày, hiện hình trước mặt Ân Hàn Giang, không vui nói:

"Khi Bản tôn không có mặt, Ân hộ pháp có thể làm chút gì đó mình thích."

Ví dụ như Thư hộ pháp sẽ đặc biệt đi tìm vui, một mình cũng tự diễn được một vở tuồng, nếu Văn Nhân Ách để Thư Diễm Diễm chờ mình, khoảng thời gian này ít nhất đủ để Thư Diễm Diễm thông đồng với ba nam nhân khác nhau.

Tôn thượng!

Thấy Văn Nhân Ách trở về, ánh mắt Ân Hàn Giang sáng lên, cả người sống lại, không còn giống như lúc nãy tử khí âm u nữa.

Văn Nhân Ách thấy dáng vẻ vui sướng của y, cảm giác không hài lòng hơi giảm xuống, không nhịn được hỏi:

"Bình thường lúc Bản tôn bế quan, ngươi cũng chờ đợi như vậy sao?"

"Lúc Tôn thượng bế quan càng phải thêm cảnh giác." Ân Hàn Giang nói.

Nói cách khác, so với hiện tại còn giống con rối hơn nữa cơ, rõ ràng lúc ở trấn nhỏ biên thuỳ còn có chút hương vị con người.

Văn Nhân Ách không nói gì nữa, để Ân Hàn Giang ngự kiếm, hai người chạy đến Kim Hải Ngạn Nhai. Bách Lí Khinh Miểu mới Nguyên Anh kì, cho dù có Cừu Tùng Tuyết hộ tống cũng sẽ bay rất chậm, Văn Nhân Ách không vội lên đường.

Khi hai người đến Kim Hải Ngạn Nhai, quả nhiên Bách Lí Khinh Miểu và Cừu Tùng Tuyết còn chưa tới.

Văn Nhân Ách nhìn Ân Hàn Giang trầm mặc, muốn y luyện kiếm trên biển, mài giũa kiếm ý. Sau khi Ân Hàn Giang ngoan ngoãn nghe lời đi luyện kiếm, hắn lại đi tìm một cây đại thụ trăm năm, chặt một đoạn cành cây thô to, tước vỏ lấy ruột, cầm một thanh đao khắc nhỏ, điêu khắc dựa theo ký ức.

Khi Văn Nhân Ách còn nhỏ, có thời gian rảnh sẽ luyện khắc gỗ, chủ yếu là tập ổn định tay, không để cho sau này lên chiến trường bắn cung dễ bị run tay. Sau khi bị diệt môn, lúc hắn đau lòng sẽ cầm đao khắc hình dáng của cả gia đình, hình khắc trong mười mấy năm cuối cùng toàn bộ đều làm vật bồi táng.

Khi rèn luyện ở nhân gian, lúc nào cảm thấy nhàm chán hắn cũng sẽ khắc mấy thứ, nào là ngựa nào là kiếm, rồi đưa cho những đứa bé sống ở biên cảnh làm đồ chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!