Chương 11: Giả chết bỏ chạy

Lúc Văn Nhân Ách đọc truyện, cảm thấy thần thức của Bách Lí Khinh Miểu phân phối không đều, rõ ràng có tính khuynh hướng. Ngày thường khi ở chung với Hạ Văn Triều và một số nữ phụ cùng sư môn cùng thế hệ thì như một đứa ngốc, ai nói gì cũng tin.

Trái lại khi Hạ Văn Triều có chút ái muội với nữ tử khác, Bách Lí Khinh Miểu lại trở nên cực kì nhạy bén. Trước khi phát hiện ra có gì sai sai, nàng luôn ở bên Hạ Văn Triều, nhìn ra tình cảm ái mộ của những nữ phụ đó với Hạ Văn Triều.

Nếu không phải Bách Lí Khinh Miểu bị Văn Nhân Ách phân tán đưa xuống núi rèn luyện sáu tháng, Hạ Văn Triều tuyệt đối không có cơ hội ăn chung đổ lộn với Thư Diễm Diễm mỗi ngày như thế, chỉ một hai lần là Bách Lí Khinh Miểu phát hiện.

Bách Lí Khinh Miểu vừa về đã thấy có gì không đúng, dọc đường đi Hạ Văn Triều liều mạng cản trở cũng không ngăn được nàng, trơ trơ nhìn Bách Lí sư muội đạp Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng vội vàng phá cửa sổ nhảy vào phòng.

Lúc này Thư Diễm Diễm đang ngồi trước gương tháo trang sức, gỡ hoa tai ra.

Nàng thấy cửa sổ bỗng bị mở, vội xoay người nhìn thấy Bách Lí Khinh Miểu đang ghen lồng ghen lộn, cùng với Hạ Văn Triều bám đuôi theo tới không ngừng nháy mắt với Thư Diễm Diễm.

Thư Diễm Diễm làm như không nhìn thấy Hạ Văn Triều, vừa nhìn thấy Bách Lí Khinh Miểu liền ngây người, nước mắt rào một cái chảy như vòi nước mở khoá, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống.

Thư cô nương từ trước đến nay đều hiểu lòng người, Hạ Văn Triều vốn định thừa dịp trước khi sư muội đặt câu hỏi, ám chỉ Thư cô nương đừng nói linh tinh.

Ai ngờ Thư cô nương còn không thèm nhìn mình, mới thấy sư muội đã lùng túng.

"Thư cô nương, cho dù ta có ân với cô thì cũng không cần hành đại lễ như vậy."

Hạ Văn Triều vội nói.

Huynh im miệng đi. Bách Lí Khinh Miểu liếc Hạ Văn Triều.

Nàng đi đến trước mặt Thư Diễm Diễm, lạnh giọng hỏi:

"Sao cô phải quỳ trước mặt ta?"

Thư Diễm Diễm chẳng nói năng gì, im tiếng khóc, một hơi hít thở không thông, hức một tiếng lăn ra ngất xỉu.

Bách Lí Khinh Miểu một tay bế Thư Diễm Diễm như đoá hoa trắng lên, một tay ấn mạnh huyệt nhân trung, đánh tỉnh người, đặt lên ghế, lạnh mặt nói:

"Thư cô nương, cô là người thường, ta dù có tức giận cũng sẽ không đánh một người thường, đừng khóc."

Nàng mới nói đừng khóc, nước mắt Thư Diễm Diễm lại như châu rơi, nghẹn ngào nói:

"Bách Lí cô nương, cô là ân nhân cứu mạng của ta, ta thẹn với cô, hu hu hu..."

Hạ Văn Triều nghe Thư Diễm Diễm nói, mặt xanh như tàu lá, nắm tay siết chặt, nếu không phải còn có Bách Lí Khinh Miểu ở đấy, không biết gã ra làm ra điều nữa.

Thư Diễm Diễm qua góc mắt thấy sắc mặt của Hạ Văn Triều, thầm cười lạnh.

Sáu tháng ở chung, Thư Diễm Diễm chấm điểm qua bao nhiêu đàn ông liếc mắt một cái là biết ngay nhân phẩm của Hạ Văn Triều.

Hạ Văn Triều thích Bách Lí Khinh Miểu thật, sư muội chắc chắn là người gã yêu nhất, tình nghĩa thanh mai trúc mã không phải một người nào đó có thể tuỳ tiện chen ngang.

Nhưng Hạ Văn Triều phân rất rõ giữa tình cảm và thể xác, gã cảm thấy mình chỉ yêu một người là Bách Lí Khinh Miểu, tình cảm này không có chút tạp chất nào, gã không quá cảm thấy có lỗi với Bách Lí Khinh Miểu. Cho dù là Thư Diễm Diễm cũng chỉ là nhất thời hồ đồ và trợ thủ luyện công thôi.

Khi không có sư muội ở, Hạ Văn Triều vì dỗ dành Thư Diễm Diễm ở bên mình thì lời ngon tiếng ngọt nào cũng nhả ra được. Sau khi Bách Lí Khinh Miểu trở về, Thư Diễm Diễm là vết bẩn mà Hạ Văn Triều muốn che giấu nhất, tuyệt sẽ không lưu tình.

Yêu đương vụng trộm, giấu được thì là vụng trộm yêu đương, không giấu được thì thành phiền phức.

Cô thẹn gì với ta? Bách Lí Khinh Miểu nhìn Hạ Văn Triều, lại nhìn Thư Diễm Diễm.

Ta... Thư Diễm Diễm muốn nói lại thôi.

"Thư cô nương, ta sẽ dùng Chân Ngôn Quyết. Đối với người có pháp lực cao hơn ta hoặc có thần thức mạnh mẽ thỉ vô dụng, nhưng với một người bình thường, chỉ cần điều mà ta muốn biết, không gì ta không hỏi được."

Bách Lí Khinh Miểu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!