Chương 1: Thần thư trời giáng

Ở Tổng đàn Huyền Uyên Tông, Ma tôn Văn Nhân Ách đã bế quan bảy ngày, cửa phòng đóng chặt, đồ ăn nước uống mà thuộc hạ đưa tới mỗi ngày chưa động tới mảy mảy, không biết là đang lĩnh ngộ công pháp cao thâm gì nữa.

Viên đàn chủ phụ trách công việc trong Tổng đàn rất khó xử, Tôn chủ chẳng có dặn dò gì đã vô cớ đi bế quan, hắn ta không biết khi nào Tôn chủ xuất quan, có lĩnh ngộ được tuyệt chiêu gì mới hay cảnh giới nâng cao như nào, thế này có nên... chuẩn bị ăn mừng hay không đây?

Ma tôn Văn Nhân Ách không phải người có tính phô trương hoang phí, từ trước đến nay không mắc bệnh hình thức bao giờ, nhưng nếu như công lực của tôn chủ tăng tiến một thành, thì ít nhất cũng nên nhắc đám giáo chúng đến sảnh nghị sự của tổng đàn chờ Văn Nhân Ách xuất quan, chúc mừng tôn thượng thực lực tăng lên, có triển vọng đưa Huyền Uyên Tông trong tương lai xưng bá Giới Tu Chân mới đúng.

Viên đàn chủ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định xin sự trợ giúp của Tả hộ pháp Ân Hàn Giang, Ân Hàn Giang là tâm phúc của Tôn chủ, trước khi Tôn chủ bế quan cũng từng gặp y, y là người hiểu ý Tôn chủ nhất.

Ân Hàn Giang một thân đồ đen, bảy ngày nay luôn luôn canh giữ trước cửa phòng tu luyện, mặt như sương giá. Y là một người yên tĩnh ít nói, nghe xong chuyện khó xử của Viên đàn chủ, biểu tình lạnh nhạt thoáng có chút đờ ra, thoạt nhìn như ngơ ngơ ngác ngác.

Viên đàn chủ với vóc người không được cao ngửa đầu, ánh mắt chờ mong nhìn Ân Hàn Giang, chờ xin chỉ thị.

Ân Hàn Giang khoé miệng giật giật, nhả ra mấy chữ:

"Trước mắt không cần."

Hả?

Viên đàn chủ ngây người:

"Tại hạ nghe nói bảy ngày trước Tôn chủ đoạt được một quyển bí tịch, sau đó lập tức bế quan, công lực của Tôn chủ nhiều năm không thể đột phá, giờ lại có công pháp rơi vào đầu, nhanh nhanh chóng chóng đi bế quan tu luyện, chẳng lẽ vẫn không có hy vọng đột phá sao?"

"Nói không cần thì không cần."

Ân Hàn Giang lạnh nhạt nói, trường kiếm cầm trong tay loé lên ánh sáng lạnh, Viên đàn chủ không dám hỏi lại, vội vàng đi xuống.

Gã đi rồi, Ân hàn Giang quay lại nhìn cửa lớn đóng chặt phía sau, vẻ mặt lạnh lùng chuyển sang hoang mang.

Bảy ngày trước quả thật Tôn chủ có được một quyển sách, người khác đều tưởng là bí tịch, chỉ có mỗi Tả hộ pháp lúc ấy ở gần Văn Nhân Ách nhất, thoáng nhìn được tên của quyển sách kia:

"Ngược luyến phong hoa: Chàng là điều duy nhất trong ta bất biến".

Cái tên này suýt nữa cắn rơi một miếng thịt của Ân Hàn Giang, sách này lật ngược xuôi đều chẳng có vẻ gì như một quyển công pháp bí tịch, đến cả tiểu thuyết diễm tình mà mấy gã thư sinh hủ lậu viết cũng không loè loẹt diêm dúa đến phô trương như cái đề mục kia.

Lúc ấy Ân Hàn Giang vốn nghĩ Văn Nhân Ách sẽ dùng một mồi lửa mà đốt trụi thứ đồ vật linh tinh vớ vẩn này, ai dè Tôn chủ mở trang đầu, lướt qua trang sau, thở dài một tiếng rồi cắp sách bế quan.

Một quyển truyện tục, đáng để Ma tôn tỉ mỉ thưởng thức trong bảy ngày?

Ân Hàn Giang thủ vệ trước cửa nhà Tôn chủ càng lâu, tâm tình càng trở nên phức tạp.

Phải biết đây là Tu Chân giới, võ lâm giang hồ trần tục không so sánh được. Võ lâm giang hồ là nơi mà một đám người phàm nhờ tu luyện, bằng mọi cách cố cường thân kiện thể, nói chung là mạnh người thường một chút tụ tập lại.

Những người này cho dù nội công rất cao cũng chỉ là hậu thiên cảnh, giỏi lắm thì một quyền đánh chết được một con mãnh thú. Mà Tu Chân giới, so với võ lâm là đẳng cấp khác hẳn.

Người tu chân thoát khỏi hồng trần thế tục, dùng những phương pháp khác nhau đạt đến cảnh giới tiên nhân, công lực so với nhân sĩ giang hồ hậu thiên cảnh cũng là hơn xa, xưng tên tiên thiên cảnh.

Người trong võ lâm còn có lúc chạy theo tình tình ái ái, truyền thuyết anh hùng người đẹp, Tu Chân giới lại muốn rũ bỏ bụi trần, chém đứt tơ duyên, ngộ ra đại đạo của mình.

Đặc biệt là Ma tông của họ, việc tu luyện phải dựa vào chuyện nam nữ, nhưng cũng là thận đi trước, tim thì không đi, chỉ cần hút chân nguyên của người khác để thải bổ, không cần một chuyện tình yêu bê bết lâm li nào cả.

Càng miễn bàn hơn Văn Nhân Ách chuyên tu Sát Lục Đạo, trước nay không dính nam sắc nữ sắc bao giờ, làm sao, làm thế nào lại có thể xem

"Ngược luyến phong hoa: Chàng là điều duy nhất trong ta bất biến" đến bảy ngày bảy đêm cơ chứ!?

Không hiểu, lại không hiểu, nhưng Ân Hàn Giang là hộ pháp của Ma tôn, thuộc hạ trung thành tận tâm nhất của Văn Nhân Ách.

Y từng lập lời thề, chỉ cần Ân Hàn Giang chưa chết thì sẽ không để Văn Nhân Ách chịu một chút thương tích nào, muốn giết Văn Nhân Ách thì phải bước qua xác Ân Hàn Giang.

Cho nên là, dù biết Tôn chủ đang đọc tiểu thuyết ngôn tình, chẳng có bế quan tu luyện nào cả, Ân Hàn Giang vẫn ôm kiếm, im lặng canh giữ trước cửa phòng tu luyện, một bước không rời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!