Chương 5: Thức tỉnh

Dịch giả: Hungprods

Biên: Hàn Lâm Nhi

Giả Dương tử, Liễu mạo danh Thương lái

Thuyết luyện Khí, Quan giảng giải Nguyên, Linh.

(Vạn Thế Ma Quân)

"Lời ngươi nói quả thực rất có lý, được, việc này cứ làm như vậy đi. Đợi sau khi vượt qua đại nạn lần này, ta và ngươi sẽ cùng nhau rời khỏi Bạch gia." Đôi mắt nhỏ của Cốc lão tam chớp chớp mấy cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"Ha ha, vậy là được rồi. Hai huynh đệ chúng ta cũng coi như đã quen biết nhiều năm, nếu không nắm chắc, chuyện như thế sao ta có thể làm đây? Trước tiên ngươi hãy xử lý thi thể của"Thiếu Chủ

", toàn bộ quần áo và Phù Khí phải giữ lại, ta đi cứu chữa cho tiểu tử này. Trông tình trạng của hắn, nếu không cứu thì chỉ e sẽ thực sự đi đời nhà ma, việc này cũng hao tốn của ta không ít sức lực đây." Quan lão đại vỗ vỗ đầu vai Cốc lão tam, mặt mũi tươi cười nói.

Cốc lão tam gật đầu, bước đi về phía hố đất bên kia.

Quan lão đại thành thạo cởi bỏ tất cả quần áo trên người thiếu niên, lập tức lộ ra miệng vết thương trắng nhợt trông cực kỳ kinh khủng ở trước ngực, bả vai và bụng của hắn, cùng với chi chít chằng chịt các vết sẹo khác.

Cho dù Quan lão đại thấy nhiều biết rộng, cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, tuy nhiên hai tay gã cũng không chậm trễ, mau chóng đập đập vỗ vỗ xung quanh những miệng vết thương, ban đầu chỉ là từng tiếng rời rạc, nhưng sau đó là từng tràng dồn dập như pháo nổ vậy.

Toàn thân thiếu niên sau một lát liền đỏ ửng lên, trên người hắn vốn có một vài chỗ sưng mọng nay đã nhanh chóng biến mất.

Bỗng nhiên Quan lão đại dừng tay lại, một tay thò vào trong ngực lục tìm gì đó, sau một lát liền lấy ra một hộp gỗ màu vàng.

Vài ngón tay gã gõ nhẹ lên trên hộp gỗ, nắp hộp dát dát một tiếng tự động bắn ra, bên trong lộ ra hơn mười cây châm màu bạc lớn nhỏ không đều nhau.

Hai ngón tay gã đảo một vòng trong hộp, tức thì có một cây châm bạc được thuần thục kẹp lên.

Sắc mặt Quan lão đại có vài phần ngưng trọng, cánh tay chỉ khẽ động một chút, lập tức hóa thành một cái bóng mờ mờ màu bạc đâm tới các nơi trên người thiếu niên...

Liễu Minh không biết mình đã giải trừ Bế Tức Thuật từ lúc nào, nhưng đầu hắn có cảm giác đau đớn như muốn vỡ ra vậy, không thể nào chịu nổi, toàn thân không chỗ nào không nóng ran lạ thường.

Song chẳng biết bao lâu sau, mọi chỗ trong cơ thể bỗng nhiên lại trở lên mát lạnh vô cùng, toàn thân thoải mái sung sướng, khiến cho hắn thiếu chút nữa không nhịn nổi mà rên lên, nhưng dưới một cơn cực kỳ mệt mỏi không cách nào ngăn cản được, Liễu Minh rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ.

Trong lúc ngủ say, từng cảnh tượng ở sâu trong đầu hắn đang không ngừng thay đổi, trong đó có bóng hình một cặp vợ chồng trung niên không rõ mặt mũi, xung quanh có một vài gương mặt quỷ vật hình thù quái dị, tất cả đều vây quanh hắn, đang không ngừng nói gì đó.

Tuy nhiên đôi vợ chồng trung niên kia mang lại cho hắn cảm giác thân thiết lạ thường.

Thiếu niên cố gắng nghe xem đối phương đang nói gì, nhưng dưới những âm thanh ồn ào khác căn bản không thể nào làm được chuyện đó, trong tình thế cấp bách, hắn muốn dùng tay đẩy những gương mặt quỷ kia ra xa, song toàn thân hắn không có một chút sức lực nào cả, trong lòng nóng như có lửa đốt vậy.

Cứ như vậy không biết bao lâu sau, một dòng khí nóng chạy lên chạy xuống trong cơ thể, Liễu Minh chậm rãi tỉnh lại.

Khi hắn vừa mới mở mắt ra, lập tức trông thấy một khuôn mặt vuông vức của một nam tử trung niên gần trong gang tấc.

Mà nam tử này vừa nhìn thấy hắn tỉnh lại, lập tức không chút khách khí quát khẽ:

"Không được nghĩ ngợi gì, tranh thủ thời gian vận công, nếu không bao nhiêu công sức lúc trước sẽ uổng phí hết."

Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng rùng mình, không kịp suy nghĩ gì nhiều, trong đầu lập tức lẩm nhẩm khẩu quyết quen thuộc nào đó, bắt đầu dẫn dắt dòng khí nóng này từ từ chảy xuống một nơi dưới bụng.

Lúc này, Quan lão đại mới thở phào nhẹ nhõm, thu bàn tay vừa đặt ở trước ngực thiếu niên về, đứng dậy lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của Liễu Minh.

Không biết bao lâu sau, trên gương mặt tái nhợt lạ thường của thiếu niên rút cuộc đã xuất hiện chút hồng hào, lúc này hắn mới mở mắt nhìn sang.

"Đa tạ đại ân cứu mạng của tiền bối, nếu không tiểu tử thực sự đã chết rồi." Liễu Minh thấp giọng đứng dậy, hơi khom người nói.

Tuy hắn không biết người trước mắt có lai lịch ra sao, nhưng nếu đã ra tay cứu giúp, đương nhiên khiến hắn cảm kích từ tận đáy lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!