Dịch giả: Hungprods
Khuê Giả, Linh mạch quyết tranh giành
Liễu Tử, Thù cha nhất định báo.
"Hừ, chúng ta đã không tranh chấp đệ tử có Linh Mạch bổn môn bồi dưỡng với bọn hắn rồi, nếu như vẫn muốn tranh giành đám con cháu thế gia này, vậy thì đừng trách vi huynh không khách khí. Bản nhánh tuy rằng xuống dốc nhiều năm, nhưng cũng không phải để cho người thực sự cưỡi đầu cưỡi cổ."
Sắc mặt nam tử mặc nho bào trầm xuống trả lời.
"Nếu sư huynh đã quyết, tiểu đệ và Chung sư muội nhất định sẽ hết sức ủng hộ. Nhánh chúng ta cũng chỉ còn lại ba Linh Sư, đương nhiên phải cùng tiến cùng lùi rồi." Nam tử tóc dài suy nghĩ một lát, sau đó rút cuộc quyết định nói.
Nhưng gã vừa mới nói xong lời này, đột nhiên biến sắc, ho khan kịch liệt một hồi, vội vàng tháo hồ lô màu đỏ thắm bên hông xuống, mở nắp ra, ngửa đầu uống vào mấy ngụm chất lỏng màu xanh biếc.
Một mùi rượu nồng nặc lan ra, không ngờ trong hồ lô kia lại là một loại rượu mạnh không biết tên nào đó.
Sau khi mấy ngụm rượu mạnh vào trong bụng, sắc mặt nam tử tóc dài mới tốt hơn một chút.
"Chu sư đệ không sao chứ! Không biết hàn khí trong cơ thể ngươi nhiều năm như vậy cuối cùng là bệnh gì, nếu chỉ dùng rượu thuốc để ứng phó thì chỉ trị được phần ngọn, không thể trị được tận gốc."
Nho sinh thấy vậy, lo lắng nói.
"Khuê sư huynh yên tâm, ta chỉ phải kịp thời dùng Tam Dương Tửu này là có thể khống chế hàn khí phát tác, không cần quá mức quan tâm."
Nam tử tóc dài cười cười trả lời, dường như không hề để hàn khí đó ở trong lòng.
"Đều tại vi huynh, năm đó biết rõ ngươi vừa mới tiến cấp Linh Sư, đáng ra phải để sư đệ củng cố cảnh giới trong thời gian dài hơn một chút, nhưng lại để ngươi đi Mộng Yểm Nhai kia. Nếu không, nói không chừng sư đệ sẽ không phải chịu đựng hàn khí như vậy."
Nho sinh nói với vẻ đầy tiếc nuối.
"Chuyện đó không thể trách sư huynh được, năm đó là do ta chủ động xin đi. Dù sao lúc ấy sư huynh đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt, không thể nào rời khỏi tông môn nửa bước, mà Chung sư muội lại đang ở vào tình thế cực kỳ nguy cấp, căn bản không cách nào trì hoãn thêm nữa."
Nam tử tóc dài lắc đầu nói.
"Đợi sau khi nghi thức Khai Linh lần này kết thúc, ta sẽ đi cầu xin sư thúc lần nữa, nhất định phải xin thêm mấy viên Thuần Dương đan. Đan này tuy không thể trị hết hàn khí, nhưng tối thiểu cũng có thể giảm chút đau đớn cho sư đệ."
Nho sinh nghiêm túc nói.
"Được rồi, sư thúc hiện tại đang bế quan sinh tử, mấy lần trước quấy rầy đã khiến cho mấy nhánh khác có rất nhiều ý kiến, nếu chúng ta lại đi thêm lần nữa thì bọn họ thực sự sẽ nắm được nhược điểm của chúng ta." Nam tử tóc dài cười khổ.
"Ngươi không cần phải xen vào chuyện này. Nếu bọn họ thật sự muốn kiếm chuyện, ta ắt có biện pháp đối phó." Nho sinh hừ lạnh một tiếng, nói.
Nam tử tóc dài sau khi do dự một chút, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người này nói chuyện với nhau thêm vài câu nữa sau cây cổ thụ, sau đó lần nữa biến mất sau một màn sương mù nhàn nhạt.
Lúc này, đám thiếu nam thiếu nữ kia đã đi tới trước một dãy nhà đá mới được xây dựng không lâu, sau khi đại hán tiện tay chỉ một cái, tất cả nhao nhao tiến vào trong.
Liễu Minh khẽ đẩy một cánh cửa làm bằng gỗ mộc hương còn mới, một gian phòng dài rộng tầm ba bốn trượng xuất hiện trước mắt hắn.
Một cái bàn gỗ xanh, một vài cái ghế cũng làm bằng loại gỗ tương tự, một cái giường đá xám trắng dài hơn một trượng, phủ lên phía trên là một tấm chăn mỏng, ngoài ra không còn bất cứ vật nào nữa.
Liễu Minh thấy căn phòng chỉ có từng ấy đồ vật, hắn chẳng những không tỏ vẻ thất vọng, trái lại lại khẽ thở dài một tiếng, sau đó bước vài bước ngồi xuống giường đá.
Bài trí đơn giản trong nhà đá khiến cho hắn bất giác hồi tưởng lại thời gian sinh sống khó khăn trên Hung đảo, tinh thần không khỏi có chút hoảng hốt.
Không biết bao lâu sau, hắn mới phục hồi lại tinh thần một lần nữa, sau một phen suy tính liền bắt đầu cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách và tất cả những đồ dùng bày biện trong nhà, khi thấy tất cả chỉ là vật bình thường, không có bất cứ điều gì khác lạ, mới chính thức gỡ tảng đá treo nặng trong lòng xuống, nằm thẳng cẳng lên giường, bắt đầu yên lặng hồi tưởng lại một chuyện.
Năm đó, bởi vì cha hắn mang trọng tội mà hắn bị quan phủ trực tiếp bắt lại rồi đưa thẳng đến Hung đảo, tuy chuyện đó đã xảy ra nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ rất nhiều chi tiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!