Sau khi tới thế giời này, nhiều đêm Trịnh Phàm nằm trên giường trằn trọc trở mình.
Nhiều người lần đầu xuất ngoại, tới một quốc gia có văn hóa lối sống bất đồng, đều sẽ có cảm giác hoảng hốt tương tự.
Mà hiện tại, Trịnh Phàm đối mặt với một thế giới không có bất luận quy tắc quen thuộc.
Với thế giới này, hắn không có lòng trung thành, càng không có cảm giác thân thiết.
Cho nên, hắn đồng ý cùng đám Ma vương này điên cuồng, nói một cách chính xác, thế giới này, với hắn mà nói, chỉ như thế giới trên màn ảnh chiếu bóng, còn hắn ngồi trên sân khấu nhìn xem.
Dù có chân thực hơn nữa, cũng không thể khiến hắn hoàn toàn hòa nhập, ngươi sẽ vì một tệp dữ liệu bình thường trên máy tính bị xóa mà gào khóc bi thương sao?
- Đề nghị của chủ thượng, thực sự không tệ.
A Minh nói.
Phiền Lực gật gù, hàm hậu:
- Bọn hắn sẽ cảm kích chủ thượng thay bọn hắn giải trừ phiền toái.
Không khí nói chuyện, đột nhiên trở nên cực đoan.
Nhưng đúng lúc này, bóng dáng Tiết Tam đã xuất hiện trên sườn đất.
…
Tiết Tam phụ trách theo dõi đội áp giải đột nhiên trở về sớm, nhất định là có vấn đề, người mù Bắc cùng Tứ Nương lập tức ngừng việc trong tay, trở lại sườn đất.
- Chuyện lần này có chút khúc triết, ta đang theo dõi đội ngũ kia, lại phát hiện một nhóm người khác cũng đang rình mò, hiển nhiên còn có thế lực khác hứng thú với tên đầu lĩnh mã phỉ Đinh Hào kia.
Người mù Bắc nghe xong, cảm khái:
- Giờ mời lão sư, cũng cần đối mặt cạnh tranh lớn vậy a.
- Người, chúng ta đã đặt trước, dù thế nào cũng phải có thứ tự trước sau a.
Tứ Nương nói với giọng đương nhiên.
Hoàn toàn quên, bọn hắn mới chỉ lấy được tin tức từ tối qua.
- Xin chủ thượng quyết định.
Trịnh Phàm nhìn đao đã mài trên tay:
- Có người dò đường cho chúng ta có gì không tốt, bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước đứng phía sau, làm chim sẻ, không phải càng tốt hơn sao?
Sau người người mù, A Minh, Lương Trình, Tiết Tam, Tứ Nương cùng Phiền Lực đồng thời lui sau một bước, chắp tay, khom lưng, cung kính:
- Chủ thượng anh minh!
…
- Vương Lập, Tiểu Lập, Vương giáo úy, Vương đại nhân? Ha ha ha, ha ha ha…
Không phải Vương Nhị sát vách, mà là Lão Vương Vương giáo úy, tuấn tú lịch sự, một thân giáp trụ hắc sắc đặc chế của Yến quốc, càng tôn thêm vẻ oai dũng bất phàm.
- Hào ca, uống!
Vương giáo úy ném túi rượu trong tay vào xe chở tùy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!