Nếu như không phải đang ngồi trên ghế, đoán chừng Trịnh Phàm đã trực tiếp ngồi bệt trên đất.
Đây là Phong Tứ Nương, thực sự là Phong Tứ Nương.
Như vậy…
Hiện hắn đang ở đâu?
- Chủ thượng tỉnh rồi, chủ thượng, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, nô gia đợi ngài nửa năm nay rồi.
Nữ nhân xinh đẹp, khóc cũng xinh đẹp, tựa như soái ca, thì để tóc thế nào cũng soái.
Tuy rằng Phong Tứ Nương sớm đã không phải tiểu cô nương, nhưng phong tình của nàng, những tiểu cô nương kia không thể học được.
Nàng là nhân vật dưới ngòi bút của Tần Tư Dao, lúc sáng tạo nhân vật này, Tần Tư Dao mới vừa lên đại học.
Tựa như tiểu nữ hài nóng lòng muốn trút bỏ vẻ ngây ngô, các nàng sẽ học trang điểm, học cách ăn mặc, để bản thân nhanh chóng thành thục, mà nữ nhân thực sự có tuổi, thường sẽ không tiếc hết thảy để bản thân trẻ lại.
Nhân vật Phong Tứ Nương mà Tần Tư Dao vẽ, ẩn chứa vẻ thành thục nữ tính trong lý tưởng của nàng, một hình ảnh ngự tỷ.
Mà bởi đứng trên góc độ một tiểu nữ hài, lại đưa ra hiệu quả tốt nhất.
- Chủ thượng, lúc Lan nha đầu vừa nói cho nô gia, nô gia còn không tin, nô gia thực sự không thể tin được, không không không, nô gia sợ nha đầu này lừa nô gia, lại để nô gia uổng công vui vẻ.
Phong Tứ Nương trực tiếp đi tới trước mặt Trịnh Phàm.
Phốc!
Trực tiếp ôm Trịnh Phàm vào trong ngực.
Đúng…
Không phải là Trịnh Phàm ôm Phong Tứ Nương, mà là Phong Tứ Nương ôm hắn vào trong ngực.
Có điều, lấy thân thể suy yếu hiện tại của Trịnh Phàm, cũng không thể đỡ nổi trọng lượng của một nữ nhân thành thục, hơn nữa, Phong Tứ Nương còn rất cao, không phải thể loại nhỏ nhắn xinh xắn.
Cách một tầng lụa mỏng, cảm nhận cảm giác mềm mại cùng với mùi da thịt không ngừng xông vào mũi…
Thực sự có vẻ như rất hưởng thụ, đặc biệt là với sinh vật giống đực.
Nhưng giờ Trịnh Phàm có rất nhiều nghi hoặc, tâm tư căn bản không đặt ở điểm này, hơn nữa thân thể của hắn hiện tại, chẳng khác nào củi xốp thấm nước, muốn đốt cũng khó.
Điều quan trọng nhất, Phong Tứ Nương vốn là người hỉ nộ vô thường, nàng am hiểu mê hoặc đàn ông, sau đó dùng thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi mà dằn vặt họ, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người tê dại.
Loại nữ nhân này, ngươi có suy nghĩ không đúng với nàng, độ khó quá lớn.
Trịnh Phàm nhớ tới lúc bộ Phong Tứ Nương đăng được mấy phần, Đặng Ca còn trêu trọc Tần Tư Dao, nói nàng có chứng vọng tưởng bị hãm hại, rõ ràng chưa từng biết yêu đương là gì, nhưng trong đầu đã nghĩ ra vô số phương pháp dằn vặt chồng tương lai.
Phong Tứ Nương nhanh chóng ổn định lại cảm xúc kích động, tựa như cảm thấy hành động hiện tại có chút không thích hợp, lập tức lui hai bước, lần thứ hai gập người hành lễ:
- Chủ thượng, vừa rồi Tứ Nương thất thốt, mong chủ thượng thứ tội.
Chủ thượng?
Từ lúc bước vào, Phong Tứ Nương vẫn gọi hắn như vậy.
Chẳng lẽ, nàng đang chơi nhập vai với hắn?
Chơi vui, sao đó mới chậm rãi dằn vặt hắn?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!