- Ta là cha ngươi, không bán ngươi, chúng ta sẽ cùng chết đói! Ngươi muốn cả hai cha con chúng ta đều chết đói sao?
- Vô liêm sỉ, vương bát đản, ta không có người cha như ngươi, mẹ cũng bị ngươi bán đi để chơi cờ bạc, giờ còn muốn bán cả ta!
Bốp!
Nam tử trung niên phẫn nộ tát một cái.
Cô gái nhỏ bị đánh ngã trên đất, khóe miệng trào máu tươi, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
- Phi! Thứ đồ không biết xấu hổ!
Nam tử vòng qua A Minh, đi tới trước bậc thanh, khom người lấy lòng hai tên hộ viện:
- Làm phiền hai vị đại nhân thông báo với quản sự.
Một tên hộ viện cười cười, xoay người đẩy cửa vào trong gọi người.
Kẻ còn lại chống nạnh, ánh mắt nhìn cô gái trên đất, lắc đầu nói:
- Tiểu nương này, cùng lắm chỉ đáng năm lượng.
- A, sao có thể!
Nam tử kinh hô:
- Mẹ nó còn đáng bốn lượng, dù thế nào, nó cũng còn là hoàng hoa khuê nữ, so với nữ nhân đã sinh con phải quý hơn không ít chứ.
- A, tiểu nương tử này, nếu ở Càn quốc thì có thể có giá hơn, còn bắc địa chúng ta, vốn không có giá cao. Ngươi xem xem, vừa nhìn là biết không phải được nuông chiều từ bé, da dẻ thô kệch, chà chà, ngươi nói mấy đại lão gia trên hoang mạc kia có thích không?
Mua về nhìn, mẹ nó, da dẻ có khác nào nữ nhân trong bộ lạc của bọn hắn? Ngươi cho rằng ai cũng ngốc như ngươi sao?
Hơn nữa, bà nương nhà ngươi, tuy đã có tuổi, lại đã sinh con, nhưng có thể so với nửa tên nam tử, còn khuê nữ này nhà ngươi, có thể làm được việc nặng gì không?
Điều quan trọng nhất, vừa rồi không biết có chuyện gì, tự nhiên đánh một trận, thương lộ đứt đoạn, ở đây còn tồn không ít hàng, ăn uống ngủ nghỉ, có cái nào mà không cần dùng tới tiền?
- A… không được không được, tối thiểu phải tám lạng, năm lạng trả nợ, còn lại ba lạng để ta gỡ vốn.
- Hừm, ngươi tự nói với quản sự tiên sinh đi.
Cô gái nhỏ nằm trên đất, không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng.
Lúc này, nàng thấy một nam tử mặc trang phục kỳ quái bước tới, ngồi xổm trước mặt nàng, da mặt người này, thực tráng.
A Minh cúi đầu nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại A Minh.
Trong giây lát, A Minh mở miệng nói:
- Muốn ta giúp ngươi… giết cha ngươi không?
Thân thể cô gái bỗng chấn động, ánh mắt lập tức hiện vẻ thù hận, miệng cắn bật ra một chữ:
- Muốn…
A Minh gật đầu:
- Được!
A Minh cũng không hiểu vì sao lại đi hỏi vấn đề này, có thể, chỉ là chút hưng trí, bình thường như kiểu ra ngoài dạo chơi, thuận tay bẻ một cái lá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!