Trịnh Phàm tới bên ngoài quân trướng, bên ngoài cũng không có binh sĩ trấn giữ, chỉ có một mình lão giả mặc tử y đứng ôm kiếm ngoài cửa.
Cũng không để Trịnh Phàm chờ, Trịnh Phàm vừa tới, lão giả liền đưa tay xốc mành, ra hiệu cho Trịnh Phàm đi vào.
Sau khi vào trong, vị nữ tướng mà hắn biết từ trong miệng Tiết Tam cũng không hề tắm.
Nàng mặc nguyên bộ huyết giáp nổi bật lúc trước, ngồi quỳ chân phía sau bàn, trong tay cầm văn thư, lông mày hơi nhíu lại, anh khí uyển chuyển.
Trịnh Phàm bước tới, hơi do dự, lại quỳ một chân xuống.
- Bái kiến Tướng quân.
Lần này, hắn cũng không nói hai chữ Mạt tướng nữa.
Nữ tướng mặc huyết giáp thu văn thư trong tay lại, hứng thú nhìn Trịnh Phàm quỳ một gối bên dưới.
- Lần này ngươi lập không ít công lao, ta muốn khen thưởng ngươi.
Trịnh Phàm không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn lại.
Hắn nhìn tới hầu kết của đối phương, thế nhưng có khôi giáp che chắn, nên cũng không nhìn rõ.
Hơn nữa, khôi giáp che chắn, hắn cũng không biết vóc người nữ nhân này thế nào.
Dù sao, hiệu quả che chắn của khôi giáp, mạnh hơn quần áo nhiều.
Trịnh Phàm cũng không hiểu sao lại nghĩ tới mấy chuyện này, hẳn có thể là do hắn quá sốt sắng, cho nên bản năng phân tán tư duy.
Nam nhân có hai đại não, cả hai đều chỉ lớn chừng hạt đào, lúc một cái hoạt động, cái còn lại sẽ rơi vào trạng thái trì độn.
Mà vị Tướng quân này, cũng có chút lúng túng, nàng vẫn quen cảnh, muốn khen thưởng ai đó, người đó sẽ hô to biểu lộ trung tâm, vì đại lão cống hiến, không cầu mong gì khác.
Đương nhiên, lời này không thể coi là thật, nhưng dù sao, cũng nên có chút quy trình.
Mà người trước mắt, lại có chút không phối hợp diễn xuất.
Khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười:
- Ta có hai loạn khen thưởng, cho ngươi tự lựa chọn. Thứ nhất, tới thân binh doanh của ta, trở thành gia đinh Lý gia ta, sau hai năm, ta có thể để ngươi ra ngoài, lúc đó đường ngươi đi sẽ trở nên rộng hơn nhiều.
Mà điều còn lại, ngươi là người Hổ Đầu thành chứ?
- Đúng vậy.
- Binh bộ cùng Hộ bộ mới hạ chiếu lệnh, mấy năm nay mã phỉ quá nhiều, cho nên muốn thành lập đội ngũ hộ thương cho riêng mỗi thành trì. Có điều, lại không hề phát quân phí quân giới, chỉ cho ba trăm biên chế, những thứ còn lại, địa phương tự giải quyết.
Cho nên, lựa chọn thứ hai, chính là trở thành Giáo úy hộ thương khu vực Hổ Đầu thành.
Nói tới đây, vị Tướng quân này cũng cảm thấy có chút nói không thông, dừng lại một chút, nói tiếp:
- Quên đi, chờ mai đại quân khởi hành, ngươi theo ta về Lý gia, tiền đồ ngày sau sẽ không…
- Ta chọn cái thứ hai!
Trịnh Phàm lập tức ngẩng đầu nói.
Thanh âm nữ tướng bỗng hơi ngừng lại.
Tựa như có chút không dám tin, lại hỏi lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!