Chương 2: Chủ Thượng, Ngài Tỉnh Rồi Sao?

Ta…

Chết rồi sao…

Trịnh Phàm cho rằng, bản thân hẳn đã chết.

Nhưng, cảm giác ướt át, ấm áp đã lâu không gặp này, lại đang chảy khắp thân thể hắn.

Ban đầu, cảm giác này chỉ có chút lờ mờ, nhẹ nhàng, rất khó nắm bắt, nhưng dần dần, nó ngày càng rõ ràng.

Đây là cảm giác chết đi sao?

Có vẻ như…

Cũng không khó để tiếp nhận.

Thậm chí…

Còn có chút thoải mái.

Cảm giác như một cái mương cạn lần nữa có nước, đại địa khô hạn gặp được cơn mưa, một quá trình tuần tự.

Theo cảm giác này, cảm giác của Trịnh Phàm với thế giới càng thêm mẫn cảm.

Hắn có thể cảm nhận được hai tay, cảm nhận được hai chân, cảm nhận được cả chất lỏng chảy xuôi trên ngực.

Một suy nghĩ quái dị hiện lên.

Trịnh Phàm bắt đầu hoài nghi.

Hắn…

Thực sự chết rồi sao?

Không ai biết chết là thế nào? Dù bọn hắn sáng tác rất nhiều sự kiện chết chóc, nhưng tất cả chỉ là phán đoán.

Nói cho cùng, người chết, không thể viết mấy trăm chữ cảm nhận mà gửi lại cho người sau đọc.

Trịnh Phàm thử cử động, trước hết là mở mắt.

Chỉ mở mắt không thôi, hắn cũng cảm thấy như đang làm Ngu Công rời núi, cảm giác thân thể đang nhanh chóng hồi phục, nhưng bất luận cố gắng thế nào, hắn cũng không thể mở mắt.

Tựa như kẻ bị bóng đè, muốn phản kháng, lại chỉ có thể phí công.

Leng keng!

Tiếng vang động truyền tới.

Dưới sự kích thích này, Trịnh Phàm thành công mở mắt.

Ánh mắt mơ hồ, có thể nhận biết được chút ánh sáng, nhưng lại không thể kết thành hình ảnh.

Tiếp đó, một mảnh bóng mờ kéo tới, không ngừng lau mặt hắn, lần lượt chặn qua tầm mắt.

Như người vừa mới tỉnh, cầm khăn nóng rửa mặt, đúng là sẽ rất thoải mái.

Ánh mắt Trịnh Phàm dần trở nên rõ ràng.

Đầu tiên là nhìn thấy một gương mặt, gương mặt một cô gái chừng mười bốn, mười lăm tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!