- Đây là việc thuộc hạ phải làm, ai bắt trong số thủ hạ của chủ thượng chỉ có mình nô gia là nữ, ngày có nhu cầu gì, mong chủ nhân cứ nói với nô gia, nô gia sẽ thỏa mãn chủ thượng.
Phong Tứ Nương nhíu máy cười một cái, nụ cười quyến rũ tận xương.
Nhưng, Trịnh Phàm lại không có bất cứ ý nào khác, chỉ mở miệng:
- Khi còn bé, kỳ thực ta vẫn luôn hâm mộ các bạn nhỏ khác có mẹ dẫn đi mua đồ, mặc quần áo mới.
Phong Tứ Nương nghe vậy, hơi chút sửng sốt.
Đám Ma vương bọn hắn đều có hiểu biết nhất định về Trịnh Phàm, nhưng lại không thể hiểu sâu tới vậy.
Trịnh Phàm hít một hơi, cười nói:
- Lúc sinh ta không được bao lâu, mẹ ta đã mất, cha ta là tài xế vận tải, thường không ở nhà, cũng không có thời gian cùng ta mua quần áo.
Sau đó, cha ta gặp tai nạn, ta không còn bất cứ cơ hội nào cùng người lớn mua đồ nữa.
Phong Tứ Nương khẽ lộ vẻ u sầu, chậm rãi đưa tay nắm lấy hai tay Trịnh Phàm.
Nàng biết, sâu trong nội tâm chủ thượng của nàng, thực sự thiếu tình thương.
- Chủ thượng, Tứ Nương cũng đã có chút tuổi, cũng không phải tiểu cô nương, chỉ cần chủ thượng muốn, Tứ Nương… Tứ Nương có thể đóng vai mẫu thân chủ thượng.
Chủ thượng, ngày muốn mẫu thân ngài làm gì, nô gia cũng có thể phối hợp, nô gia rất giỏi vấn đề này a.
- Hả?
Trịnh Phàm bỗng sững sờ.
Trước đây, Trịnh Phàm cảm thấy mê muội cuồng dại với đề tài khủng bố, cảm thấy bản thân có khẩu vị nặng hơn người thường rất nhiều, nhưng đối mặt với đám Ma vương này, Trịnh Phàm hắn cảm thấy bản thân thực sự quá thuần lương.
Hơn nữa, thường thường cảm thấy bản thân không đủ biến thái để nhập bọn.
Kẹt kẹt!
Cửa phòng bị đẩy ra, đánh vỡ bầu không khí Phong Tứ Nương vất vả lắm mới tạo nên.
Trước cửa, là người mù Bắc.
A a a a a!
Phong Tứ Nương thầm tức điên, trực tiếp chỉ người mù, mắng:
- Người mù chết tiệt, trước khi bước vào không biết gõ cửa sao?
Người mù Bắc nghe vậy, thản nhiên vươn tay gõ gõ lên cánh cửa mấy cái.
Cốc cốc cốc…
Sau đó mới nói:
- Có chuyện rồi!
Phía trước, đúng là có chuyện.
Trịnh Phàm cùng Phong Tứ Nương bước tới tiền thính, đã thấy trước cửa có hai tên lính, hai tên lính mặc giáp da đen.
Đại Yến sùng màu đen, quân trang cũng lấy màu đen làm chủ, có điều hai tên lính này chỉ mặc giáp da, chứng minh bọn hắn không phải tinh binh Yến quốc, chỉ là quân quản ở Hổ Đầu thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!