Chương 120: Tội Kỷ Chiếu

(Tội Kỷ chiếu tạm dịch là chiếu cáo tội mình)

Mẹ ngươi, số ngươi sao tốt đến vậy, lão tử cố ý để Sa Thác Khuyết Thạch đem ngươi ngã chết đầu xuôi đuôi lọt, kết quả thế nào ngươi vừa vặn đi WC rồi?

Nếu lý do nào khác cũng thôi đi, nghe được lý do này về sau, Trịnh Phàm thật muốn cầm lấy một cây đao, chém chết tên mập mạp này cho rồi!

- Đại nhân, hồng phúc tề thiên!

Mấy chữ này, Trịnh Phàm phải rặn mãi mới ra được, tiếp theo Trịnh Phàm lập tức lắng lại tâm tình, tiếp tục hỏi:

- Đại nhân, nếu ngài không sao, tại sao không đến tìm ty chức?

Kỳ thực, Trịnh Phàm biết rõ tại sao Hứa Văn Tổ không tìm đến mình, nhưng bản thân hắn ở Hầu phủ, Hứa Văn Tổ trừ phi bại lộ thân phận của chính mình, bằng không căn bản không vào được Hầu phủ.

Mà trong đội ngũ, Dương Văn Chí vẫn phụ trách làm nội gián Hứa Văn Tổ bị Tứ Nương cắt thành nhiều khối, cũng không có cách nào đi phối hợp hắn.

Quan trọng nhất chính là, thân phận Chiêu Thảo sứ, không thể tùy tiện tới Hầu phủ.

- Ai.

Hứa Văn Tổ thở dài.

Trịnh Phàm tắc lập tức bổ đao nói:

- Ty chức từng đem chuyện của đại nhân, báo cho quá lão phu nhân, nói đại nhân rất trung thành với Hẩu phủ, lúc đó ty chức nghĩ rằng, đại nhân vì Hầu phủ hy sinh thân mình, tự nhiên không thể để cho Hầu phủ quên công lao của đại nhân

- Chỉ là…

- Chỉ là cái gì?

Hứa Văn Tổ lập tức hỏi.

- Nói hai chữ…. Biết rồi…

- Biết rồi? Biết rồi... Biết rồi.

Trên mặt Hứa Văn Tổ lộ ra nỗi buồn, lúc này ném con gà quay mới gặp một nửa, rời bàn quỳ xuống về phía bắc, trịnh trọng dập đầu ba cái:

- Lão phu nhân ân đức, lão phu nhân ân đức!

- Đại nhân, chuyện này rốt cuộc thế nào?

- Trịnh giáo úy, lão phu nhân quan tâm bảo hộ ta, lão phu nhân biết ta đã tới, cũng biết ý đồ ta đên, cho nên mới bảo vệ ta, lại sắp xếp để ta rời đi, cho nên mới nói với ngươi hai chữ kia.

Trịnh Phàm nghe vậy, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc nói:

- Lão phu nhân thần cơ diệu toán.

- Đúng vậy.

Hứa Văn Tổ một lần nữa ngồi ở bên cạnh bàn, bỗng nhiên lại nhỏ giọng, đối với Trịnh Phàm nói:

- Lời này thật chuẩn, ngươi còn còn biết gì nữa không?

Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói:

- Đại nhân, không phải ty chức không tín nhiệm đại nhân, mà là... Mà là...

- Mà ty chức đã bị quận chúa sai khiến nhiệm vụ mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!