Chương 9: (Vô Đề)

Ngày 1 tháng 9, chính thức khai giảng.

Tôi vừa đi học lý thuyết kinh doanh, vừa kinh doanh cá thể.

10 năm sau, tôi đã đứng vững ở Quảng Châu, có nhà, có xe, còn có công ty riêng.

Vì nắm bắt được cơ hội, tôi đã mua một tòa nhà ở Quảng Châu, làm địa chỉ công ty.

3 năm trước, kết hôn với đàn em khóa dưới ở trường đại học, là một chàng sói cao 1m85, bây giờ đã sinh một cô con gái đáng yêu.

Tối về nhà.

Nhìn thấy con gái, chồng yêu và căn phòng ấm áp, tôi nhìn cảnh đường phố rực rỡ ánh đèn ngoài cửa sổ.

Thầm nghĩ, đây quả thực là thời đại tốt đẹp nhất.

Ban ngày gọi điện cho thầy giáo cũ, nhắc đến tình hình hiện tại của Bùi Nguyên Thanh.

Không khỏi xót xa.

Năm đó hắn bị tố cáo quan hệ nam nữ bừa bãi, mất việc ở trường, chỉ có thể bày sạp bán hàng kiếm tiền.

Sau khi bị điều tra, hắn về nhà, mới phát hiện tôi đã người đi nhà trống, hai tháng sau căn nhà cũng bị người mua thu hồi.

Hắn bị đuổi ra ngoài, thuê nhà ở, học cách bày sạp bán hàng.

Chính là việc mà kiếp trước tôi đã làm, nhưng hắn kiêu ngạo không hạ mình được.

Cho nên vẫn luôn không kiếm được bao nhiêu tiền.

Triệu Sở Sở có con, hai người cuối cùng cũng kết hôn.

Kiếp trước, Triệu Sở Sở cũng muốn vào trường, sau đó là nhờ quan hệ của Bùi Nguyên Thanh ở trường, chen vào vị trí của tôi.

Nhưng lần này Bùi Nguyên Thanh cũng mất việc, không nhờ vả được ai, hai người đều chỉ có thể dựa vào Bùi Nguyên Thanh đi bán hàng rong kiếm tiền.

Thầy giáo nói, hóa ra năm đó người tố cáo Bùi Nguyên Thanh, là chồng cũ của Triệu Sở Sở, Lục Lương.

Mấy tên côn đồ tóc vàng gây sự năm đó, cũng là do chồng cũ của cô ta tìm đến gây rối.

Sau khi kết hôn, Bùi Nguyên Thanh ngày nào cũng cãi nhau với Triệu Sở Sở, Triệu Sở Sở không biết thế nào, bắt đầu chê bai Bùi Nguyên Thanh không kiếm được tiền, rồi lại qua lại với chồng cũ của cô ta.

Có một lần, bị Bùi Nguyên Thanh bắt gặp, hai người đàn ông đánh nhau một trận.

Lục Lương là một kẻ tàn nhẫn, ra tay đều là đòn hiểm.

Cuối cùng đánh gãy một chân của Bùi Nguyên Thanh.

Triệu Sở Sở mang con gái ly hôn với Bùi Nguyên Thanh, cô ta không thể sống với một kẻ tàn phế, hơn nữa còn là một kẻ tàn phế nghèo nàn, thảm hại.

Bây giờ hắn ngày nào cũng say xỉn, cũng chẳng có công việc gì, say rồi thì nằm lăn ra đất, gọi

"An An, An An quay về đi, anh sai rồi."

Hắn khóc nói với người qua đường:

"Cô gái tết hai b.í. m tóc, ở nhà nấu cơm đợi hắn, hắn đã vĩnh viễn đánh mất cô ấy rồi."

**21**

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!