"An An, hôm nay làm phiền em rồi."
"Chị Sở Sở của em, rất đơn thuần rất nhạy cảm, bây giờ lại mang thai, em biết đấy cô ấy cần người bên cạnh, cho nên anh chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút, mấy ngày nay không có thời gian chăm sóc em, em yên tâm, đợi qua mấy ngày này, anh sẽ nộp đơn xin kết hôn."
"Đợi chúng ta kết hôn rồi, anh có thể chăm sóc em thật tốt."
Được.
Tôi trả lời rất dứt khoát, bởi vì lười nghe hắn bịa chuyện tiếp.
"Trong nhà, sao cảm giác thiếu mất thứ gì đó."
Những thứ quan trọng đều bị tôi gửi đi rồi, những thứ không quan trọng bị tôi cho người khác rồi, những thứ có giá trị bị tôi bán đồ cũ rồi.
Trong nhà đương nhiên trống trải rất nhiều.
Phòng của tôi càng trống, nhưng tôi không thể để hắn biết, tránh cho ngày mai không đi được.
"Em nghĩ người nhiều thêm, trong nhà chật chội quá liền vứt những thứ không cần đi rồi."
"Vứt đi cũng tốt, đợi chúng ta kết hôn rồi, lại mua thêm đồ đạc mới."
Kiếp trước, sau khi chúng tôi kết hôn.
Tôi nào có thấy đồ đạc mới gì.
Nào là tủ lạnh, tivi đều bị hắn mang đi cho Triệu Sở Sở rồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn nói:
"Em biết đấy, Sở Sở quen sống sung sướng rồi, lúc nào cũng phải nhường nhịn cô ấy một chút."
Hắn nói:
"Em biết đấy, Sở Sở quen sống sung sướng rồi, lúc nào cũng phải nhường nhịn cô ấy một chút."
Thật không biết kiếp trước tôi đã nhẫn nhịn kiểu gì.
Bây giờ, một giây tôi cũng không muốn nhịn.
Tôi cũng nặn ra một nụ cười.
Được.
Thấy tôi cười với hắn, Bùi Nguyên Thanh rất vui.
"An An, dạo này em rất ít khi cười với anh, sau này em phải cười nhiều lên, sắp làm cô dâu rồi mà."
Hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lấp lánh, lại áy náy nói:
"An An, sau khi kết hôn anh sẽ đối xử tốt với em."
Vâng, em tin anh.
Em tin anh cái con khỉ, đồ đàn ông tồi, bớt lại gần tôi.
Tối đó về phòng, tôi khóa trái cửa, chỉ chờ đến ngày hôm sau rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!