Dương Vi hơi bất ngờ nhìn anh ta một cái, ở trong lòng nhớ lại một chút, xác
định rằng mình không quen biết một người đẹp trai như vậy, mới nghi ngờ
hỏi:
"Chúng ta quen biết sao?"
Trong mắt Phương Thừa Nhiên hiện lên một tia mừng rỡ, có chút kích động
bước về phía cô:
"Cậu không nhớ tớ à? Chúng mình là bạn tiểu học, lúc ấy trong lớp chỉ có hai chúng mình là người Trung Quốc."
Dương Vi ngẩn người, đúng là cô không học tiểu học ở trong nước, khi đó
ba cô được tổng công ty cử đi công tác, cô cùng mẹ cũng đi theo, sống ở
đó cho đến học hết tiểu học. Lúc ấy, lớp học chỉ có hai học sinh là
người Trung Quốc, cho nên giáo viên cố ý sắp xếp cho bọn họ ngồi cùng
bàn, quan hệ cũng rất tốt. Ở trong đầu, cô một lần nữa hồi tưởng lại cái tên Phương Thừa Nhiên này, cuối cùng cũng nhớ ra anh ta bạn tiểu học
của mình liền đáp lời:
"A, cậu là Phương Thừa Nhiên!"
Là tớ là tớ! Phương Thừa Nhiên vui vẻ đến nỗi định đi đến ôm cô một
cái,
"Không ngờ rằng ở đây lại có thể gặp được cậu, cậu càng ngày càng xinh đẹp!"
"Cậu cũng càng ngày càng phong độ!" Hai người khen ngợi lẫn nhau, Dương Vi tò mò hỏi,
"Cậu về nước khi nào?"
Phương Thừa Nhiên trả lời:
"Mình vừa về nước tháng trước."
Minh Hạo ngây người nhìn hai người họ, bắt lấy cánh tay của Phương Thừa
Nhiên hỏi:
"Cậu thực sự quen cô giáo Dương?" Không phải nhìn thấy người
ta xinh đẹp liền muốn theo đuổi đấy chứ?
Phương Thừa Nhiên nhìn vẻ mặt của bé liền hiểu được ý ngầm trong lời nói của bé, ôm lấy cậu bé khóe miệng cười cười nói:
"Cậu vẫn còn giữ lại ảnh chụp năm đó, cháu có muốn xem không?"
Vâng. Minh Hạo liền đáp ứng luôn.
Phương Thừa Nhiên hạ thấp khóe miệng, không cười với thằng bé nữa, lại
nghe Dương Vi hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!