Qua một ngày, Dương Vi đã bình tĩnh hơn, không còn nóng nảy như buổi
sáng lúc vừa mới đọc tin tức. Cô đứng ở cổng một lát, rồi đi về phía xe
của Kỳ Tiếu Ngôn.
Kỳ Tiếu Ngôn thấy cô lên xe, có chút ngạc nhiên. Dương Vi đóng cửa xe
lại, quay đầu nhìn anh:
"Tại sao anh lại tỏ vẻ bất ngờ như vậy?"
Kỳ Tiếu Ngôn nói:
"Anh nghĩ em sẽ giả vờ như không nhìn thấy anh."
Dương Vi cười ha ha, thật đúng là tự biết mình:
"Không phải anh có chuyện gì muốn nói với em sao?"
"Đúng...... Em đã đọc tin tức chưa?"
"Đọc rồi, bọn chó săn chụp ảnh kỹ thuật kém quá, chụp mặt anh biến dạng thành như vậy."
Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặc một lúc, giống như đang tổ chức lại ngôn ngữ:
"Ăn cơm lần đó là lúc anh vừa mới gặp lại Tống Cẩn, cho nên mới đồng ý, trong khách sạn lần đó em cũng đã thấy, lúc trước anh đã giải thích qua, về phần cùng đi về nhà cô ta, là để bảo cô ta không cần lại đến tìm em nữa."
Dương Vi nghe đến đây thì nhíu mày:
"Anh cũng làm loại chuyện như vậy cơ à?"
"Không phải em nói không muốn nhìn thấy cô ta lần nữa sao?"
Dương Vi xoay mặt ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện, trong xe nhất thời
im lặng. Một lát sau, Dương Vi nói:
"Phóng viên có đến trường học tìm anh không?"
Nhắc tới chuyện này, Kỳ Tiếu Ngôn cũng nhíu mày:
"Hôm nay, lúc vừa ra khỏi ký túc xá thì gặp một đám phóng viên, hiệu trường còn đặc biệt tìm anh để nói chuyện."
Dương Vi nghiêng đầu nhìn anh:
"Hiệu trưởng không phải là muốn đuổi việc anh chứ?"
"Không nghiêm trọng đến như vậy, ông ấy bảo anh mau chóng giải quyết chuyện này."
Dương Vi cười lạnh một tiếng:
"Anh thì có thể giải quyết như thế nào? Ông ấy cho rằng phóng viên sẽ thực sự nghe lời giải thích của anh sao, bọn họ chính là cố tình tìm chuyện." Cô nói đến đây thì dừng lại một
chút, hình như có chút lo lắng hỏi:
"Anh đã nói gì với đám phóng viên?"
Kỳ Tiếu Ngôn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!