Phương Thừa Nhiên đã đưa Dương Vi về nhà mấy lần, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên bước chân vào trong nhà.
Phòng khách được trang trí rất đơn giản, nhưng ghế sô pha và rèm cửa sổ
màu ấm làm cho người ta có cảm giác rất ấm áp. Hắn đỡ Dương Vi ngồi vào
ghế sô pha, lấy một cái đệm kê ở phía sau cô:
"Có túi chườm nóng hay túi sưởi cho trẻ nhỏ không? Vừa rồi nhân viên cửa hàng kia nói cho tớ biết chườm nóng có thể giảm bớt đau đớn."
Dương Vi chỉ vào tủ TV:
"Hình như là túi chườm nóng để ở đó."
"Được rồi, cậu chờ một chút." Đầu tiên Phương Thừa Nhiên ấn mở máy nước uống ở phòng khách, sau đó mới lấy túi chườm nóng và phích cắm ra, kết
nối với nguồn điện.
Trên tủ TV có khung ảnh chụp hai người, Phương Thừa
Nhiên cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó lại cười lạnh trả về chỗ cũ.
Dương Vi nhắm mắt lại tựa vào ghế sô pha, lông mày nhíu chặt lại với
nhau, dường như rất là đau. Phương Thừa Nhiên vỗ nhẹ lên mặt của cô, bế
cô đứng lên. Dương Vi lập tức bừng tỉnh: Cậu làm gì vậy?
Phương Thừa Nhiên cười khẽ một tiếng:
"Tớ có thể làm cái gì? Lên giường đi ngủ."
Dương Vi vẫn là mở to hai mắt nhìn hắn, Phương Thừa Nhiên bất đắc dĩ thở dài:
"Ý của tớ là, cậu ngủ một mình ngủ ở trên giường."
Dương Vi nhấp khóe miệng khô khốc, có chút xấu hổ mở miệng:
"Tớ muốn thay quần áo trước đã."
Khóe môi Phương Thừa Nhiên khẽ ngoéo một cái, để cô ở lại phòng ngủ rồi
đi ra ngoài:
"Tớ đi lấy giúp cậu thuốc và túi chườm nóng."
Hắn nói xong liền đóng cửa lại, Dương Vi sờ sờ hai má có chút nóng lên
của mình, cầm lấy áo ngủ cùng băng vệ sinh vào phòng tắm. Giống như bấm
thời gian, cô mới vừa từ phòng tắm đi ra, Phương Thừa Nhiên đã gõ cửa
phòng ngủ: Thay xong chưa?
Được rồi.
Dương Vi ra mở cửa cho hắn, ánh mắt Phương Thừa Nhiên dạo một vòng quanh trên áo ngủ kẻ sọc của cô, cười đưa viên và cốc nước trên tay ra:
"Cậu uống thuốc trước đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!