Không khí cũng trở nên tươi mát hơn, Dương Vi hít sâu một hơi, cảm thấy
mình chật vật vì Kỳ Tiếu Ngôn hai ngày này đúng là có chút ngốc.
Sau khi trở về phòng học, cô đi đến trước cửa phòng học của lớp 5 ban
hai, nhìn vào trong phòng. Hà Xán đang ngồi một mình bên trong, hết sức
chăm chú làm bài thi toán học. Dương Vi suy nghĩ một chút, liền đi đến
dãy ghế trống trước mặt cô bé ngồi xuống.
Lúc này mới phát giác ra có người đi vào, Hà Xán ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: Cô giáo Dương.
Dương Vi cười cười với cô bé, liếc mắt nhìn bài thi thi toán học trên
bàn:
"Chăm chỉ học tập là chuyện tốt, nhưng thân thể cũng rất quan trọng, tiết thể dục nên xuống dưới vận động một chút, lao động kết hợp với tài năng mới có thể làm lên việc lớn được."
Hà Xán mím môi, nhìn chăm chăm bút máy trong tay mình:
"Tháng sau sẽ có kỳ thi tuyển sinh lên cấp hai, đây là kỳ thi quan trọng để lên được trung học."
Trước kỳ thi chuyển cấp, một số trường trung học trọng điểm ở thành phố A sẽ tự tổ chức một cuộc thi tuyển sinh đầu vào riêng, nếu không vượt qua được cuộc thi thì sẽ không trúng tuyển.
Dương Vi nhìn cô bé trước mặt,
vuốt vuốt mái tóc của cô bé:
"Nhưng em mới chỉ học lớp năm, đừng quá lo lắng."
Hà Xán cắn cắn môi dưới của mình, cúi đầu càng thấp:
"Một trong bảy bài thi em đã làm rất kém, mẹ em rất thất vọng."
Tuy rằng cô bé cúi đầu, nhưng Dương Vi chắc chắn bây giờ hốc mắt cô bé đã đỏ lên rồi.
Cô xoa đầu Hà Xán, an ủi nói:
"Em hãy tâm sự với mẹ của mình, nhất định mẹ sẽ hiểu em."
Hà Xán trầm mặc trong giây lát, mở miệng ra lần nữa thì đã khóc nức nở:
"Mẹ em chỉ biết hỏi em làm được giống bao nhiêu trong đề thi mẫu, thi được bao nhiêu điểm…"
Dương Vi nhìn nước mắt của cô bé: lách tách lách tách rơi xuống khắp
bài thi số học, chữ viết màu đen của bút máy từ từ nhòe đi.
Cô sờ sờ vào túi xách của mình, phát hiện khăn tay của cô vừa rồi đã đưa cho Lâm Thi và Trương Tĩnh Di dùng rồi, vì vậy liền đưa tay ra, dùng
đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt giúp cô bé:
"Nếu lần sau mẹ lại hỏi em, em liền hỏi mẹ xem cuối năm nay mẹ muốn cầm bao nhiêu tiền thưởng."
Hà Xán lập tức nín khóc mỉm cười, Dương Vi xoa đầu cô bé, từ chỗ ngồi
đứng lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!