Chương 14: Bại lộ

Đúng thời gian ăn cơm trưa, sinh viên đại học Đế Đô đang nhàn nhã hưởng thụ thời gian nghỉ cuổi tuần của mình.

Một bóng dáng thon dài chạy thật nhanh từ cửa trường học vào, dường như không ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.

Buổi sáng Kỳ Tiếu Ngôn phải lên phòng học một lúc, lúc này mới từ trên

tầng đi xuống. Anh nhìn đồng hồ, quyết định đi xuống căn tin ăn cơm

trước. Vừa xoay người, chợt nghe có người gọi anh ở phía sau lưng: Kỳ Tiếu Ngôn!

Giọng nói này không được thân thiện cho lắm, thậm chí còn có phần ác ý,

nhưng mà Kỳ Tiếu Ngôn vẫn quay người lại – bởi vì anh nhận ra giọng nói

này là của Dương Mính.

Bởi vì chạy nhanh mà tóc tai của Dương Mính có chút rối loạn, hắn chạy

vọt tới trước mặt Kỳ Tiếu Ngôn, tốc độ rất nhanh, vung tay lên tung một

cú đấm thẳng vào mặt anh. Quả đấm mang theo hơi lạnh chuẩn xác hôn lên

cằm của Kỳ Tiếu Ngôn, Kỳ Tiếu Ngôn bị đánh lui về sau hai bước, nhấp

nhấp khóe miệng đau đớn của mình.

Dương Mính đứng ở trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống, tức giận trên

người cũng không vì vừa tung ra cú đấm mà tiên tan đi chút nào: "Kỳ Tiếu Ngôn, lúc trước anh không nói một tiếng nào đã cưới chị tôi, bây giờ

mới có một năm anh đã âm thầm ly hôn chị ấy, anh coi chị tôi là cái gì?

Trước khi chị ấy gả cho anh ngay cả bạn trai cũng chưa có một người, còn vì anh mà bỏ lỡ không đi du học, anh đối xử với chị ấy như vậy?

Anh dựa vào cái gì?!

"Hắn nổi giận đùng đùng nói xong một hồi, lại giơ nắm tay lên chuẩn bị cho Kỳ Tiếu Ngôn một đấm nữa."Dương Mính! Dừng tay!

"Dương Vi thở hồng hộc đuổi tới, giữ chặt tay của Dương Mính,"Đây là trường học, cậu muốn làm cái gì?

"Dương Mính cắn cắn răng, hất tay Dương Vi ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Dương Vi quay đầu lại nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, khóe miệng của anh xanh tím, còn đọng lại vài tia máu, Dương Vi nóng lòng nắm lấy cánh tay của anh, đỡ anh từ mặt đất đứng lên:"Quyển Quyển, anh không sao chứ?Anh không sao.

"Kỳ Tiếu Ngôn lắc đầu, cũng không bỏ tay của Dương Vi ra. Dương Vi lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, lau máu trên khóe miệng giúp anh:"Bình thường không phải anh hay tập thể dục sao, cú đấm

này rõ ràng là anh có thể tránh, tại sao lại đứng một chỗ để cho nó

đánh?Kỳ Tiếu Ngôn nói:Hình như cậu ấy đang rất giận, như vậy có thể làm cho cậu ấy dễ chịu hơn một chút."

Dương Vi co rút khóe miệng, tên tiểu tử Dương Mính này xuống tay cũng

không hề nhẹ, may là tòa nhà nghiên cứu này cũng không có nhiều người

lắm, nếu không, để sinh viên nhìn thấy không biết sẽ truyền thành tin

tức gì. Dương Mính nhìn động tác cẩn thận của cô, không nhịn được cười

lạnh một tiếng:

"Anh ta và chị đã ly hôn, chị còn quan tâm anh ta làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!