Ăn sáng xong, Kỳ Yến cố ý đi thay quần áo rửa tay, nói với Sầm Bách Hạc:
"Tôi sẽ đi vẽ bùa cho anh ngay bây giờ, anh có muốn theo tôi vào thư phòng xem không?"
"Tôi ở bên cạnh có ảnh hưởng cậu không?"
Sầm Bách Hạc buông tạp chí quá hạn trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Kỳ Yến.
Không đâu, Kỳ Yến thấy Sầm Bách Hạc đã từ sô pha đứng lên, liền đoán được nội tâm của hắn vẫn có chút hiếu kỳ đối với vẽ bùa, vì thế cười nói,
"Tôi vẽ bùa nhiều năm như vậy, làm sao lại vì bên cạnh có người hay không mà bị ảnh hưởng chứ."
Nếu thật sự dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, chỉ có thể nói rõ là bản lĩnh còn chưa tới nơi. Lúc các thuật sĩ đấu pháp, đều mặc kệ cảnh vật xung quanh như thế nào, trực tiếp lật tay là thấy bản lĩnh thực.
Nói ví dụ như mấy ngày trước khi cậu gặp được trận pháp đoạt vận kia, người thao túng trận pháp dùng phệ hồn đoạt phách chú hại tính mạng của cậu một chút cũng không có nương tay.
Lúc ấy để phá trận, linh lực cậu hao phí hơn phân nửa, nếu không phải Sầm Bách Hạc đột nhiên xuất hiện, không chừng lúc ấy cậu thật sự phải quỳ.
Trên thực tế thứ Sầm Bách Hạc tò mò không phải là Kỳ Yến vẽ bùa như thế nào, mà là bài trí thư phòng của cậu. Bởi vì mặc kệ là phòng khách hay là ngoài cửa, nhà Kỳ Yến đều rất không phù hợp với phong cách đại sư huyền học, hắn còn chưa từng thấy nhà vị đại sư huyền học nào bình dân như thế.
Sau khi cửa thư phòng mở ra, trong lòng Sầm Bách Hạc sinh ra cảm giác quả thế. Khác với phong cách giản dị ở phòng khách, thư phòng trang hoàng vô cùng cổ kính, tất cả bàn ghế giá sách đều là gỗ thô chế thành, trên bàn bày văn phòng tứ bảo phong cách cổ xưa, toàn bộ phòng ở không có một chút dấu vết phong cách hiện đại, hắn thậm chí không tìm được một cái lỗ cắm điện ở trong phòng.
Kỳ Yến lấy xuống một cái hộp gỗ từ trên giá sách, lấy bút chu sa bên trong ra, lại từ trong một cái hộp khác lấy ra hai lá bùa màu vàng, nhắm hướng đông trịnh trọng bái ba bái, mới bắt đầu đặt bút.
Từ nhỏ cậu đã có thiên phú ở mặt phù triện, lúc ấy sau khi ông cụ phát hiện điểm này, vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc cho cậu, bởi vì người bây giờ đã không tin phù triện nữa, dù có cầu cũng là cầu mấy loại phù triện vô căn cứ vô tác dụng mà mấy tên lừa đảo sáng chế ra như bùa đào hoa, bùa vận sự nghiệp, bùa cầu tử vận, nếu là mấy trăm năm trước, không chừng cậu sẽ trở thành đại nhân vật nổi danh lịch sử.
Đương nhiên, khi cuối cùng ông cụ phát hiện những phương diện khác của cậu cũng phá lệ ưu tú, ngược lại không bóp cổ tay thở dài nữa, chỉ lắc đầu nói với cậu một câu, sinh không gặp thời, hết thảy đều là mệnh.
Ngược lại thì đối với hết thảy những việc này, bản thân cậu cảm thấy không hề gì, huyền học là hứng thú yêu thích của cậu, thiên phú tốt hay không tốt, có phải sinh không gặp thời hay không căn bản là không quan trọng.
Từ đó về sau, ông cụ sẽ dạy cho cậu rất nhiều thuật pháp kỳ ba loạn thất bát tao, còn nói hoa mỹ rằng đều là đồ tốt áp dưới đáy hòm, cho dù rất nhiều thuật pháp ngay cả chính ông ấy cũng không biết dùng, chỉ kêu cậu bắt chước y chang sách cổ mà học theo.
Lấy năng lực của Kỳ Yến, vẽ bùa đã là chuyện thuận tay hay làm, thậm chí mấy nghi thức lộn xộn trước khi vẽ bùa, cậu cũng có thể giản lược không làm, nhưng bùa vẽ ra lại càng có hiệu lực hơn so với những người khác.
Hạ bút vẽ bùa phải hoạch định đầu đuôi từ đầu, nếu linh khí không đủ hoặc là trung gian có đoạn ngừng, vẽ ra chỉ là một tấm giấy vụn, không hề có tác dụng.
Hai lá bùa một lần là xong, không cần phun nước với lá bùa, lại càng không cần cầm kiếm gỗ đào thỉnh thần, đưa thần, quá trình đơn giản đến mức khiến bảo tiêu đứng ở bên cạnh hoài nghi Kỳ Yến có phải đang vẽ chơi hay không.
Kỳ Yến gấp hai lá bùa đã vẽ xong, để vào trong hai cái túi gấm, nói với Sầm Bách Hạc,
"Trong túi gấm hoa văn tường vân là bùa an thần, trong túi gấm hoa văn chữ phúc là bùa bình an."
Nói đến đây cậu bỗng nhiên nở nụ cười,
"Có điều cái bùa bình an này có khả năng anh không dùng được, sau khi trở về có thể đưa cho người nhà của anh."
Ánh mắt Sầm Bách Hạc phức tạp nhìn Kỳ Yến, ngày hôm qua Kỳ Yến chỉ nhắc với hắn về việc vẽ bùa an thần, hôm nay lại đưa cho hắn hai lá bùa, đây là thuận tay hay là có dụng ý khác?
Có điều Kỳ Yến không giải thích, hắn cũng sẽ không hỏi. Trong lòng Sầm Bách Hạc hiểu rõ, nếu là chuyện có thể nói rõ ràng, Kỳ Yến sẽ không tận lực giấu diếm hắn. Hiện tại cái gì Kỳ Yến cũng không nói, chỉ có thể là không thể nói, hoặc thật sự chỉ là cậu thuận tay làm.
Nhưng mặc kệ là loại khả năng nào, đây đều là đối phương có ý tốt.
Làm xong hết thảy, Kỳ Yến xoay người đẩy cửa sổ thư phòng ra, nghe dưới lầu truyền đến một tiếng ầm trầm vang, như là có cái gì đó nổ mạnh.
"Bách Hạc, có thể dưới lầu đã xảy ra chuyện," Kỳ Yến nói với bảo tiêu Sầm Bách Hạc mang đến,
"Tôi cần anh giúp một chút."
Bảo tiêu nhìn ngũ thiếu, thấy ngũ thiếu khẽ gật đầu, mới nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!