Chương 164: Phiên ngoại mười hai

Cách tám năm một lần nữa vào kinh, Vương Lệ mặc quần áo xinh đẹp thời thượng đi ra khỏi sân bay, tóc cô cũng đã cố ý xử lý, chỉ sợ lúc mình nhìn thấy ân nhân sẽ thất lễ.

Tám năm trước, cô mất hết can đảm, chỉ cầu muốn chết, nếu không phải đại sư trẻ tuổi kia cho cô mượn ba nghìn đồng, còn nói cha mẹ cô đang chờ cô, cô đại khái sẽ thật sự nhảy xuống từ tòa lầu bỏ hoang, chấm dứt cuộc đời vô vọng của mình.

Cô khi đó, thật sự cảm thấy toàn thế giới đều không có hy vọng, sống không nổi nữa, bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy khi đó mình đáng thương lại buồn cười, vì một người đàn ông mà muốn chết muốn sống, thiếu chút nữa ngay cả cha mẹ cũng từ bỏ, từ bỏ hết hy vọng, thật sự là rất ngốc.

Vẫy một chiếc xe taxi, cô nói địa chỉ cho tài xế.

"Cái phòng làm việc này cũng thật nổi tiếng, tôi đã nhiều lần chở khách đến phòng làm việc này," chú tài xế vô cùng thích nói chuyện,

"Có mấy cô bé nói bên trong có anh đẹp trai, cho nên muốn đi xem, có vài người lại là tin cái gì mà mệnh lý thiên đạo, nhất định muốn đi tìm cao nhân này tính. Cao nhân đó thật sự có lợi hại như vậy sao, khiến nhiều người khóc lóc cầu xin như vậy?"

Vương Lệ cười:

"Đúng vậy, vị đại sư này rất lợi hại."

Ha, tài xế cảm thấy hứng thú,

"Cô từng tìm cậu ta tính hả?"

Ông chủ phòng làm việc kia hắn từng gặp qua, mặt baby, tóc xoăn, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, thoạt nhìn bất quá chỉ hai lăm hai sáu tuổi, thấy thế nào cũng không giống như là người có thể xem bói.

"Đúng vậy, tám năm trước tôi từng tìm cậu ấy tính," Vương Lệ nhìn ánh dương xán lạn ngoài cửa sổ, tâm tình còn xán lạn hơn cả ánh dương,

"Nếu không nhờ vị đại sư đó, tôi đây chỉ sợ đã không thể xuất hiện ở nơi này."

"Vậy có khả năng hôm nay cô có cơ hội nhìn thấy người," tài xế thở dài, thuần thục điều khiển xe xuyên qua trong dòng xe cộ,

"Nghe nói quan to quý nhân tìm vị đại sư này rất nhiều, nhưng mà tính tình vị này tương đối quái, nói người không có duyên phận với mình, thì chính là không duyên phận, người khác có lấy ra nhiều tiền nữa cậu ta cũng không tính. Chỉ điểm ấy mà nói, vị đại sư này còn thật sự là giống cao nhân."

"Đại sư vốn chính là cao nhân, còn là một cao nhân có lòng tốt," tâm tình Vương Lệ vô cùng tốt, lại thêm chú tài xế vô cùng hiếu khách, liền nhắc tới chuyện tám năm trước, sau khi nói xong, giọng cô bình tĩnh nói,

"Với tôi mà nói, cậu ấy chính là cao nhân đời này tôi gặp được."

Chú tài xế đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chuyện từng nghe qua cũng không ít, nhưng mà giống thế này còn thật sự không nhiều lắm, hắn nghe xong im lặng một lúc lâu:

"Em gái à, cô đây là gặp được người tốt bụng."

Đúng vậy.

Vương Lệ gật đầu, nếu không có vị đại sư ấy, đâu còn có cô hiện giờ?

Chú tài xế nhịn không được nghĩ, chờ ngày nào đó hắn không còn lái xe, cũng đi tìm vị đại sư này tính thử xem, cũng không biết hắn với đại sư có duyên phận hay không.

"Đến phòng làm việc nghiên cứu văn hóa Hoa Hạ rồi," chú tài xế nhìn bảng giá, tổng giá một trăm hai mươi tám,

"Em gái, gặp nhau chính là có duyên, tôi lấy cô một trăm là được, chúc cô về sau thuận thuận lợi lợi, bình an hạnh phúc."

Cái này sao có thể, Vương Lệ lấy từ trong túi ra một trăm ba,

"Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, sao có thể…"

"Em gái à, cô xem thường người ta đúng không, nói một trăm liền một trăm," tài xế taxi rút một trăm, đóng cửa xe lái đi, Vương Lệ ngay cả phản ứng cũng không kịp.

Vương Lệ sửng sốt vài giây, mới đi đến phòng làm việc thoạt nhìn phong cách trang hoàng vô cùng cổ xưa kia.

Mới vừa đi tới cửa, liền có một thanh niên mặc tây trang thay cô kéo cửa ra:

"Nữ sĩ, hoan nghênh ngài quang lâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!