Đây là cái gì? Tôn lão thái cũng không cảm thấy hộp nhang màu tím này là đồ vật bình thường.
"Đây là vấn thần hương," Kỳ Yến lấy ra chín nén hương đặt trong tay, nói với Tôn lão thái,
"Lấy một luồng công đức, hiến tế cho chúng, cũng chỉ có thể làm ra chín chín tám mươi mốt nén hương mà thôi," Kỳ Yến đem ba nén hương cắm vào trong lư hương,
"Trong truyền thuyết loại hương này có thể giúp người hỏi thiên địa, hỏi âm dương, hỏi kiếp trước kiếp này, có điều…"
Kỳ Yến thu tay lại:
"Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, tác dụng chân chính của nó chỉ có một, dẫn dắt tơ vương trong lòng chủ nhân, tìm kiếm người mà họ muốn tìm," Kỳ Yến đưa ba nén hương cho Tôn lão thái,
"Hương này có một đặc điểm, nó trợ giúp người chí thiện, người chí đức, người chí nhân, nếu có người tâm thuật bất chính, nó chỉ là hương hết sức bình thường."
Tôn lão thái vững vàng cầm lấy ba nén hương đó, cười nói:
"Bà già tôi đây cả đời mặc dù không có gì phi thường, ít nhất… không thẹn với lương tâm."
"Hay cho một câu không thẹn với lương tâm," Kỳ Yến cười,
"Chính bởi vì lão phu nhân có lòng dạ bậc này, cháu mới dám lấy ra vấn thần hương, nếu là những người khác đến, cháu cũng luyến tiếc thứ tốt này."
"Đa tạ Kỳ đại sư khen ngợi," Tôn lão thái cười thực xinh đẹp,
"Không biết tôi cần phải làm cái gì?"
Kỳ Yến châm một cây nến đỏ, châm ba nén hương còn lại, quay đầu nói với Tôn lão thái:
"Trước hết đốt hương lên đi."
Chín nén hương dấy lên, trong phòng rất nhanh bị sương khói bao phủ, Kỳ Yến nắm chặt tay Tôn lão thái thái, làn da bà lỏng lẻo, mất đi độ co giãn, giống như cây khô sắp già đi, miễn cưỡng duy trì dáng người cao ngất, bên trong đã sớm già cỗi sụp xuống.
Kỳ Yến cắt qua ngón tay của mình, vẽ một phù văn ở lòng bàn tay lão thái thái,
"Lão phu nhân, gọi tên của bà ấy đi."
Tần Phượng.
Người bạn tốt của Tôn lão thái thái tên Tần Phượng, một người phụ nữ trẻ tuổi bộ dạng vô cùng xinh đẹp, vô cùng sinh động.
Kỳ Yến buông tay lão thái thái ra, theo âm thanh Tôn lão thái càng lúc càng khàn khàn, sương khói trong phòng cũng từng chút tán đi, chín nén hương thiêu đốt hầu như không còn, chỉ còn lại có một chút tro tàn.
"Kỳ đại sư, ngài tìm được cô ấy không?"
Giọng Tôn lão thái khàn khàn, Kỳ Yến rót một ly nước cho bà.
Tìm được.
Cô ấy ở đâu? Tôn lão thái buông ly xuống, túm tay áo Kỳ Yến, Cô ấy ở đâu?
Bà ấy ngay ở đế đô, Kỳ Yến miễn cưỡng cười cười,
"Muốn cháu dẫn ngài đi gặp bà ấy không?"
Sắc mặt Tôn lão thái đại biến, sau một lúc lâu gật gật đầu: Được.
Tôn lão thái vốn có chút quan hệ họ hàng với Sầm gia, cho nên mấy ngày hôm trước sau khi cha Sầm nói với cậu chuyện này, cậu đáp ứng hỗ trợ. Trên thực tế sau khi nhìn đến tướng mạo Tôn lão thái, cậu liền tính được người Tôn lão thái cầu mong đã âm dương cách biệt với bà ấy.
Chỉ là tướng mạo không phải vạn năng, cậu nguyện ý vì lão thái thái này dùng vấn thần hương một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!