Bảo Minh thức giấc giữa tiếng cãi nhau của bố mẹ ngoài phòng khách. Nhìn lên đồng hồ, hai cây kim chập lại ở con số 12. Cậu ngồi dậy, tiến về phía cửa và lắng tai nghe.
Giọng bố sang sảng:
"Cô đi đâu bây chừ mới về, thật là loại đàn bà hư đốn"
"Anh đừng có lên mặt đạo đức, anh với tôi cũng cá mè một lứa hết"
Bố đập mạnh tay nghe một cái rầm:
"Cô đừng có hồ đồ, tôi bận công việc làm ăn đàng hoàng..."
"Nói mà không biết dị, con Lan nó gặp anh đi với…"
Bảo Minh bịt hai tai, cậu nhắm chặt mắt, cậu dường như muốn gạt bỏ suy nghĩ điên rồ vừa thoáng qua. Bên kia cánh cửa, tiếng bố vẫn vang lớn:
"À bữa nay cô lại giao thiệp với cái hạng con Lan, thứ con gái lăng loàn đó, nghe lời nó để bêu rếu bôi nhọ danh dự chồng có phải không?"
"Không có lửa làm sao có khói. Anh đừng có lăng nhục bạn tôi."
"Bạn? cái thứ bạn mà ngày xưa cô đã khinh miệt không thèm chơi?"
"Có vậy tôi mới ngu, tôi mới ngốc, tôi mới để phí cuộc đời thanh xuân của tôi giữa bốn bức tường chật hẹp, bên cạnh người chồng chỉ biết có danh vọng và tiền tài. Tôi phải đi chơi với con Lan chứ. Tôi phải biết mở mắt để nhìn cho thật xa chớ..."
Giọng bố có vẻ dịu hơn:
"Cô im đi, cô nói như thế mà nghe được à. Con Lan nó còn độc thân, nó tự do bay nhảy, còn cô, bổn phận làm vợ và làm mẹ của cô ở đâu?"
"Anh cũng bỏ phế gia đình, không ngó ngàng đến con cái, bổn phận của anh là vậy đó à?"
Cậu nghe tiếng ba gieo mình xuống ghế:
"Tôi làm việc là để cho hạnh phúc và tương lai của cô, của Bảo Minh."
"Anh đừng ngụy biện, tôi chịu không nổi nữa, mỗi lần đi chơi về là mỗi lần bị hạch hỏi, chán quá rồi."
"Vậy cô muốn gì thì cứ nói phứt ra đi."
Quyết định của mẹ làm đầu óc cậu quay cuồng:
Li dị đi!
Bố có vẻ hoảng hốt, mẹ không còn là mẹ nữa rồi.
"Cô nói gì? Sao cô chỉ có biết bản thân mình thôi vậy hả? Còn Bảo Minh thì sao? Cô muốn làm khổ thằng bé à??"
"Bảo Minh đã không còn nhỏ nữa, nó chắc chắn sẽ hiểu được!"
Cậu không còn đứng vững nữa khi nghe bố bất lực buông câu cuối cùng như tiếng thở dài.
"Tuỳ cô, li dị thì li dị!"
Đầu óc trống rỗng, vạn vật xay xẩm, Bảo Minh cảm giác nhói lên nơi ngực trái, đau đớn cắn chặt môi đến rớm máu, dòng nước mắt ước đẫm gò má......
"Minh không ngủ được sao?"_Hải Yến nhạy cảm nhận ra vết thâm nơi bờ mắt của Bảo Minh, cả cái dáng vẻ cậu mệt mỏi.
Không có gì đâu!_Bảo Minh vẫn như vậy, cậu chưa bao giờ thể hiện ra bên ngoài. Tâm tình càng nặng nề cậu lại càng không cho phép bản thân yếu đuối. Vốn dĩ cậu định nghỉ ngày hôm nay nhưng lại sợ phải rơi vào nỗi cô đơn trống vắng một mình.
Hải Yến chìm trong bầu trời lo lắng thông qua đôi mắt, cậu khiến cô không ngừng quan tâm và yêu thương, nhưng người con trai này, chưa một lần mở cửa trái tim, chưa một lần đón nhận cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!