Đồng Nghi co rúm ngồi một góc ở trạm xe buýt đối diện với ký túc xá.
Nhìn cánh cổng im lìm đóng lại mà cô thở dài, lẽ nào đêm nay phải ngủ ở ngoài sao?
Hay là về nhà?
Đồng Nghi lắc đầu, xua tan đi cái ý nghĩ hoang đường đó.
Cô da mặt mỏng lắm, đã nói là sẽ không về thì là không về nữa, vả lại, người ở đó cũng chẳng muốn nhìn thấy cô.
Bất chợt, ánh đèn lóe lên, một chiếc ô tô dừng lại cạnh cô.
Người bước xuống trên thân vẫn còn mặc âu phục.
Cô tròn mắt:Nhị... thiếu gia
Nhật Khánh khuôn mặt không cảm xúc, giọng nói nhàn nhạt vang lên giữa đêm tối càng nghe thật lạnh lẽo:Lên xe đi
_____
Nhật Khánh đưa cô về lại biệt thự, dắt cô đến căn phòng trống dành cho khách và bảo hãy ở lại đêm nay.
Còn mình thì trở về phòng làm nốt công việc, đến tầm nửa đêm hắn mới lên giường, song cơn buồn ngủ lại biến mất tự bao giờ, lăn qua lăn lại, chính là không tìm được một tư thế thoải mái, trong bụng bắt đầu có chút cảm giác đói bụng, lúc chiều vì mãi nghỉ cho người kia mà không ăn một chút gì.
Vào bếp kiếm đồ ăn nhưng một chút cũng chẳng có, thiếu gia như hắn không lẽ phải mò đầu vô nấu à?
Đương nhiên là hắn cũng có thể gọi người, nhưng bản thân sinh ra lòng tự tôn cao, ai đó lúc chiều còn hét lên bảo rằng dẹp hết đồ ăn đi, bây giờ lại bảo đói à? Giết hắn đi còn hơn.
Đành phải rót ly cafe.
Bất chợt, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, nhưng mãi lo nghĩ nhiều vấn đề nên Nhật Khánh không nghe thấy.
Đến lúc người nọ xuất hiện trước mắt với khuôn mặt trắng bạch, mắt trợn tròn, hắn mới giật mình mà hét lên:... áaa
Người nọ nhanh chóng bịt miệng hắn lại, lấy cái đèn pin ra dời khỏi mặt mình:
"... suỵt, thiếu gia, là tôi"
Đồng Nghi? Cô...._làm hắn suýt nữa tim bay ra khỏi lồng ngực.
Cô cười hì hì:
"Anh đang làm gì nửa đêm vậy?"
Khó ngủ
Ọt... ọt....(tiếng bụng kêu)
Nhật Khánh sững người, vội đưa tay ép bụng xuống, cái bao tử không nghe lời chủ này, thật sự xấu hổ chết mất.
Đồng Nghi đưa tay quệt ngang mũi, ra vẻ như chưa nghe thấy gì.
Cô mò mẫm một hồi ở bếp rốt cuộc vẫn không tìm ra thức ăn cho nhị thiếu gia.
Nếu nấu ăn giờ này mùi thức ăn sẽ đánh động người khác mất.
Chợt nhớ ra gói mì còn dư trong balo, Đồng Nghi vội vã lên lầu đem xuống.
Lần đầu tiên được nhìn thấy món ăn chế biến nhanh đến như vậy, khiến nhị thiếu gia bán tính bán nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!