"Anh nghĩ mình như vậy là hay hả? Người có tiền là có quyền xem thường người khác như vậy sao??"_Đồng Nghi nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra lời không kiêng nể.
Hắn ta hơi chau mày, vẻ mặt bởn cợt mà nhếch mép:
"Ở đây không có nhiều người đâu, cúi xuống mà nhặt lên đi, người nghèo mà bày đặt tự trọng à?"
Đầu cô như bốc khói, hứa là ngay tại giây phút này cô cũng thể cầm đầu hắn ta mà quăng ngay xuống đường. Thật là không thể không làm gì.
Đồng Nghi một hơi cho tay vào túi xách mò mẫm gì đấy. Nhật Khánh cũng vì vậy mà chú ý đến cô.
Rào...
Chai nước trên tay cô trống trơn, thay vào đó là khuôn mặt ướt sũng của hắn.
"Cô... cô đang làm cái quái gì vậy hả?_Khánh nói như gầm lên, dùng tay vuốt mạnh lấy làn nước trên mặt."Tôi đang giúp anh rửa lại nhân cách của mình đấy, lần sau đừng để tôi gặp lại anh, không thì...
"_Cô đập mạnh chai nước đã rỗng ngay vào trong xe hắn rồi quay lưng bỏ đi. Không cần phải nói Nhật Khánh lúc này như một con ngựa bị nhốt trong chuồng mà chẳng biết làm gì khác, hắn điên cuồng, đỏ mặt, thề rằng chưa bao giờ hắn tức giận đến mức này."Chúng ta chưa kết thúc như vậy đâu.
Cô chờ đấy!"
...
Đặt chân xuống một nhà hàng sang trọng, có quy mô trên toàn nước. Nhị thiếu gia bước vào vẫn một tư thế lạnh lùng, lãnh đạm toàn thân, toả ra khí chất khiến người khác khiếp sợ.
Có lẽ cũng dễ nhận ra hắn hôm nay không được vui, nên ai nấy đều run rẩy, đầu cúi càng thấp, không một ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Bước vào căn phòng vip nơi đã có người đợi sẵn.
"Sao giờ này con mới đến hả?"_Bà Trương vội vã chạy lại kéo con trai ngồi xuống bên cạnh mình.
"Chào bố, chào... anh!"
Người thiếu niên ngồi đối diện với hắn nở một nụ cười dịu dàng mà ôn nhu. Khuôn mặt có phần non trẻ nhưng lại tỏ ra bản lĩnh, chính chắn, không thua gì hắn.
Hắn ngồi xuống.
Đôi mắt vẫn không rời khỏi anh, tựa như có điều muốn nói.
"Hôm nay bố hẹn hai con ra đây là có điều muốn nói. Nhật Hoàng cũng đã về nước, ta đây cũng không còn sống được bao lâu nữa..."
"Anh, anh nói gì kì vậy??"_Bà Trương đặt tay lên vai ông như tỏ ra lo lắng khi ông nhắc về cái chết.
"Ta muốn giao trọng trách quan trọng này cho một trong hai con, ai đủ khả năng, ta sẽ nhường cái ghế cao nhất của tập đoàn lại cho người đó.!"
Hai người anh em Nhật Hoàng, Nhật Khánh đều tỏ ra vẻ bất cần, cứ như đã có sẵn đáp án.
Còn bà Trương, khẽ nhếch lên một đường thoả mãn, ván bài đã được đặt ra, chỉ cần một nước hạ gục kẻ cản đường......
Ánh trăng soi rọi vào thân hình kiệt xuất của hai người đứng trên bờ cầu. Nhật Khánh tay vịn vào thành, mắt không nhìn vào người bên cạnh.
Anh, vẫn khoẻ chứ??
"Anh đang đứng bên cạnh em mà, sao lại không khoẻ được!"_Nhật Hoàng ngước lên trời cao, trả lời như tiếng thở dài._
"Còn chuyện thừa kế..."
Anh ốm lắm rồi đấy!_Nhật Khánh nhanh miệng cắt ngang lời nói của anh.
"Anh đã ăn uống rất đầy đủ rồi mà ta!"_Anh bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!