Sau khi nghe tường tận mọi chuyện từ Nhật Huy, Trâm Anh lập tức chạy ngay đến nhà cậu.
Cô gõ cửa. Một người phụ nữ trung niên bước ra.
Cô là??
"Cháu là bạn học của Bảo Minh, cháu đến, thắp cho cậu ấy nén nhang!"
Bà ta mỉm cười nhẹ, rồi mở toang cửa mời cô vào.
Trong phòng vô cùng tĩnh mịch, linh đường bày biện trước sảnh khiến đôi chân cô dường như mất hết sức lực.
Cắn răng nén đau thương, cô thắp ba nén nhang, đặt lên lư hương Bảo Minh. Sau đó dời mắt qua ảnh thờ bên cạnh, một người phụ nữ, khung ảnh vẫn còn rất mới, có lẽ cũng vừa qua đời:Đây là ai vậy ạ?
Là mẹ của Bảo Minh!
Cô sững sốt.
"Sao, sao lại như vậy được ạ?"_Nỗi bi ai hiện rõ trên mặt cô trắng bệch, mọi chuyện đều ập đến cùng lúc trên ngôi nhà này?
"Cháu ngồi xuống đây đi!"
Trâm Anh nghe theo, cô ngồi xuống đối diện vú. Bà trầm mặt một chút mới lên tiếng.
"Chắc Bảo Minh chưa bao giờ nói với ai chuyện gia đình nó. Thằng bé lúc nào cũng giữ khư khư những nỗi buồn sau lưng, không muốn ai phải thương cảm. Thời gian trước, lúc Bảo Minh còn học cấp ba, bố mẹ nó xảy ra xích mích, lí do cũng chỉ vì vật chất phủ phê khiến họ quên mất lối về.
Đặc biệt là mẹ của Bảo Minh, bà ấy vô công rỗi nghề, rồi bắt đầu ăn diện, lạc lối trong mấy cái cuộc vui của những kẻ sa đoạ, quên mất rằng phía sau còn có gia đình.
Cứ như thế kéo dài mãi cho tới khi Bảo Minh học lớp 12, cũng là lúc bà ta nhận hậu quả!
"Trâm Anh quay cuồng, cô dường hiểu được vấn đề."Là HIV, bà ta đã mắc một căn bệnh thế kỉ.!Không thể nào!Chắc cháu đã biết được điều tiếp theo sẽ xảy ra......Bảo Minh vô tình bị lây nhiễm từ bà ta!
"Lời vú nói có thật hay không? Phút chốt nhịp thở cô ngắt quãng, trái tim quặng lên một hồi khiến bản thân cô không có khả năng chống đỡ, cảm giác như cả thế giới hoàn toàn sụp đổ."Tại sao ông trời lại bất công như vậy?
Tại sao lại khiến cho ngừoi vô tội phải liên luỵ, bà ta gây tội hậu quả đương nhiên phải gánh, cớ gì lại đem cả Bảo Minh vào cái vòng tử thần đó!
"_Vú không còn bình tĩnh, cô biết, vú đã nhẫn nhịn lâu rồi, hôm nay cảm xúc được dịp tuôn trào."Thằng bé có lỗi gì chứ?
Bảo Minh đáng ra sẽ có một cuộc sống như mong ước, công việc tốt, tình yêu đẹp, thế tại sao lại cướp đi tất cả của thằng bé như vậy?"_Vú rơi nước mắt, từng giọt nặng trĩu lăn xuống bờ má.
Ráng chìu soi rọi căn phòng Bảo Minh âm u, cô nhìn xung quanh. Tất cả mọi thứ đều rất gọn gàng, bàn học, sách vở đều không xê dịch đi đâu, ngỡ như chủ nhân của nó sẽ trở về.
Mùi oải hương của Bảo Minh tràn ngập khắp phòng, sao mọi thứ lại chân thực đến vậy. Cô sợ nhất là hồi ức, mà giờ đây thứ vây quang cô cũng chỉ là hồi ức.
Không chịu được nữa, Trâm Anh định quay đầu rời đi, thì vô tình đụng vào chồng sách đặt gọn trên bàn. Cô cúi xuống nhặt mọi thứ lên, thì phát hiện trong đống hỗn loạn ấy có hộp quà màu đỏ.
Cô mở ra, là một lá thư.
Gửi Trâm Anh...
Là Bảo Minh gửi cô??
Vội vàng đến run rẩy, dòng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt.
"Gửi Trâm Anh..
Nếu như cậu đọc được lá thư này có nghĩa là tớ đã không còn bên cạnh cậu nữa.
Dạo này cậu sao rồi? Sống có tốt không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!