Chương 32: Chạm mặt tình địch!

"Lấy cho tôi cái này!"_Ngón tay thon dài chỉ vào chiếc bánh kem lót dâu hiện hữu qua khung cửa kính mát lạnh.

"Dạ vâng! Cô đẹp quá!"_Nữ nhân viên đưa ánh nhìn ghen tị đến người trước mặt.

Trâm Anh cười:Cảm ơn cô!

Nhận lấy chiếc bánh kem nhỏ rời khỏi. Sau khi thành công, cô mới biết nếu như có người cùng chia sẻ thì sự thành công ấy mới càng có giá trị.

Những ngày sau khi đến với đất nước Paris, Trâm Anh vứt mình vào cuộc sống tẻ nhạt của một cô gái độc lập, chỉ biết làm bạn với công việc, ăn, ngủ, và tự thân vận động vào tất cả mọi chuyện.

Tình yêu đối với một cô gái đã từng thất bại trong lần đầu tiên gây cho cô nhiều ám ảnh, cô muốn mất đi cảm giác.

Cướp! Ăn Cướp!

Cắt đứt dòng suy nghĩ, một âm thanh hét chói vang lên giữa con đường quốc lộ. Trâm Anh ngay một khắc không suy nghĩ lao vào dòng người hối hả, đuổi theo tên cướp. Sức khoẻ của đai đen tam đẳng đào tạo bước chân cô nhanh nhẹn tóm lấy kẻ tội đồ.

Một hơi hạ hắn bằng những đường võ cơ bản, giựt lấy túi xách trên tay, không quên cảnh cáo.

"Bị con gái đánh chắc phải nhục đến kiếp sau, kiếm việc gì có ích mà làm!"

Ánh mắt tàn khốc xuyên qua đâm thủng bức tường gai gốc của hắn, sợ hãi mà chạy biến.

Cô quay về, một chiếc xe hơi đời mới được đổ rạp xuống trước mặt. Người đàn ông trên xe hạ cửa kính xuống, hắt giọng:

"Cảm ơn cô đã lấy lại giùm túi xách giúp cô chủ tôi!"

"Cảm ơn cái gì, cho cô ta ít tiền đi!"_Một giọng nói vang lên từ ghế phía sau, Trâm Anh ngay lập tức nhìu mày.

Dạ vâng!_Ông ta nghe theo.

Trâm Anh hơi cười, cô thản nhiên nhìn vào đống tiền polime trước mặt:

"Cất vào đi, để mà rải cho người chết!"

Ông ta cảm nhận được sự xúc phạm trong câu nói của cô, tức giận:

"Cái cô này, đã bần rồi mà bày đặt thể diện!"

Bộp!

Chiếc túi xách nằm trơ trọi dưới lề đường, Trâm Anh phủi tay định đi thẳng. Tiếng mở cửa từ ghế sau, người con gái trong xe bước ra, hất hàm:Nè, đứng lại đó!

Cô dừng lại, quay lưng về phía cô ta.

"Sao không đưa cho đàng hoàng mà lại vứt xuống như vậy hả?"

"Tôi thấy chủ nhân của nó hình như là không cần nữa, tôi giữ càng thêm bẩn tay!"

"Cô có biết cái túi xách này bao nhiêu không? Cho dù cô có sống lại kiếp sau cũng chẳng thể mua nỗi nó đâu!"

Cô ta tiếp lời:

"Giúp người thì giúp cho trót, lượm lên, đưa cô tiền cho cô sống cả đời luôn!"

Trâm Anh thở hắt, cô không tức giận, chỉ trách ông trời bất công, người như cô ta tại sao lại cho bao nhiêu phú quý?

"Tôi đang nói chuyện với cô đấy?!"_Dường như sức kiên nhẫn của người con gái có giới hạn, cô ta một hơi lại gần Trâm Anh, hất vai, khiến họ phải đối diện với nhau.

Khuôn mặt phía trước làm cô ta cứng họng, bờ môi tưởng chừng nức nẻ, chỉ có thể mấp máy vài từ trống rỗng, vô thức:Tr... Trâm Anh??

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!