- "Này! Cô kia!
Nhỏ chậm chạp nhìn xuống, tròn mắt nhìn người con trai đang ngẩng đầu lên, hai tay cậu ta thò vào túi quần. Dưới màn đêm, nhỏ hầu như không nhìn rõ dung mạo.
- Haha, tôi... tôi...à, chó con của tôi bị lạc vào đây, hư quá nó dám trèo lên cây ổi!
Chó biết trèo cây? Nhỏ hố nặng bối rối đến ăn nói linh tinh rồi.
Người kia không đủ kiên nhẫn nghe tiếp. Cậu ta ra hiệu nhỏ tụt xuống. Loan tái mặt đứng thất thần một chỗ ngoài cổng.
Trâm Anh một hồi đắn đo cũng quyết định leo xuống, uổng ghê, còn ổi chín quá trời, nhỏ còn chưa kịp hái xong, kêu kêu cái gì.
Trâm Anh nhét trái ổi cuối cùng vào túi áo, từ từ mò mẫm bám vào cành cây, nhưng lại cảm nhận mình vừa chạm phải thứ gì mềm mềm, nhìn qua thì nguyên một em sâu bé bự yên vị ở bàn tay.
- Aaaaa
Chỉ kịp hét lên, Trâm Anh sợ hãi đạp vào khoảng không biểu diễn màn rơi tự do mạo hiểm, một lần nữa minh chứng cho lực hút của trái đất.
Trâm Anh ngã nhào vào người con trai đứng dưới.
- A!_Cậu hít một hơi, hai tay bị nhỏ ép chặt, chà xát vào da, đau âm ỉ.
Nhỏ từ từ ngước lên, mắt chạm mắt với cậu bạn. Ánh trăng khuất sau đám mây ló dạng, soi rõ khung cảnh nên thơ của đôi bạn trẻ.
Nàng nhìn chàng, khuôn mặt đẹp như tạc, từng đường nét mạnh mẽ rõ ràng, mắt to, sống mũi cao vút nam tính, bờ môi bạc gợi cảm, khiến người con gái du côn như nàng rơi khẽ một nhịp. Chàng nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng sắc lẻm, một tay đẩy người đẹp ra khỏi người.
Cậu đứng dậy, thần thái vẫn như cũ.
- Ui da, cậu có cần mạnh tay như vậy không hả?_Trâm Anh nhăn nhó, tên này không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à?
- Cậu đang làm gì trong nhà của tôi?
- Tôi chẳng phải đã nói rồi sao, chó con tôi đi lạc vô đây!
Cậu di chuyển ánh mắt xuống dưới chân nhỏ, ổi văng tứ tung. Trâm Anh thoáng chút bối rối, mấy trái ổi này là bằng chứng tố cáo nhỏ rồi.
- Bảo Minh, có chuyện gì thế con?
Loan nhanh chóng túm lấy cơ hội, chạy một mạch vào trong nắm tay Trâm Anh.
- Xin lỗi bạn, thật sự xin lỗi. Con bé ở thành phố mới về nên không biết, cậu bỏ qua cho!
Nói xong, kéo nhỏ chạy đi.
- Ai thế?
Vú Lành nghe tiếng động thì ra xem, Bảo Minh lặng lẽ trở vào, lời nói nghe như tiếng thở dài.
- Mấy đứa nhỏ phá phách!
Chạy được một khoảng, cô Loan buông tay, thở ì ạch trách móc.
- Cháu thấy hậu quả chưa, cũng may là người ta hiền lành không bắt tội!
- Huhuhu, ổi của cháu đâu mất tiêu rồi!
Trâm Anh lại nghĩ đến chuyện khác, đau khổ vì mất hết số ổi nhọc công hái được, cũng tại cái tên kia, có vài trái ổi thôi cũng ki bo, để không cũng hư hết mà.
Cô Loan lắc đầu bất lực, cô còn phải đau tim nhiều với bà nhóc này.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!