Cơn say làm Loan mụ mị đầu óc, cô vào nhà vệ sinh nôn lấy nôn để hết mọi thứ cuộn trào trong cổ họng. Lúc bước ra cửa, cô ngã nhào vào người con trai đang đứng ở bồn rửa tay.
A!
"Tr... âm, An... uống, uống nữa đi!"
Cái gì? Ai đây?
Huy vẫn chưa nhìn rõ mặt cô gái đang nằm xoay lưng về phía mình, liên tục khèo tay:
"Này, cô là ai vậy? Ui, sao mà say khướt thế này?"
Uống... uống..
"Uống cái gì mà uống...ơ..."_Nhận ra được người quen khi anh xoay người cô lại:Chị Loan??
"Hức... uống... nữa đi, tôi muốn uống..."
"Sao chị say dữ vậy, để em đưa chị ra ngoài!"_Anh chắc chắn cô đi cùng với ai, nên dìu ra ngoài tiệm. Nhưng khi ngó nghiêng xung quang thì ngoài lũ đàn ông lố lăng kia thì chả có ai, còn Bảo Minh cũng mất biệt đâu luôn.
"Em đưa chị về nhà, chị nhớ đường không?"
Nhớ... nhớ..._Loan gật gật đầu như mổ thóc, rồi bỗng chạy nhanh đi. (Cô cháu giống nhau quá 😌)
Chị, cẩn thận!_Huy đuổi theo, không biết là trong cơn say người con gái này lại chạy nhanh đến vậy.
Chạy được một đoạn thì Loan ngưng lại, nằm ạch xuống ghế đá, ngủ ngon lành. Huy lay:
"Chị Loan, ngủ ở đây không được đâu? Chị phải tỉnh dậy thì em mới biết nhà chị ở đâu mà đưa về chứ?"
Rất tiết đáp lại lời anh chỉ là tiếng ngáy và tiếng chóp chép miệng.
Hết cách, Huy đành cởi áo khoát của mình đắp lên người cô, ngồi xuống bên cạnh. Đêm nay anh phải ở đây rồi......
Sáng hôm sau.
Mi mắt của Trâm Anh giật giật liên hồi, cuối cùng lại mở hẳn ra, ánh sáng từ khung cửa sổ chói chang làm nhỏ nheo mắt. Nhỏ cố gượng người ngồi dậy, đầu lại đau như búa bổ.
Một căn phòng ngủ không lớn được sắp xếp vô cùng gọn gàng và tinh tế, đồ vật cũng không nhiều, chỉ có tủ quần áo, bàn học, sách vở chất đống, cùng chậu hoa tigon đặt yên ắng bên cạnh.
Trâm Anh ôm đầu, cố nhớ về cuốn phim lúc tối.
Dậy rồi à?_Minh bước vào.
"Bảo Minh? Sao... tôi lại ở đây?"_Nhỏ nghệt người ra.
Cậu không nhớ?
Nhức đầu quá!_Trâm Anh day day thái dương, cái quái gì đang xảy ra vậy nè?
"Không cần nhớ cũng được, ra ngoài đi, tôi có nấu bữa ăn sáng rồi!"_Minh lui gót, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Sao mình lại ở nhà cậu ta chứ? Ui trời ơi, cái mồm cái mồm uống cho lắm vào!"_Trâm Anh đau khổ vò đầu, thật là xấu hổ muốn chết.
Bước ra ngoài, nghe tiếng động trong bếp, Trâm Anh lò dò đi vào. Bữa sáng được chuẩn bị chu đáo, mùi thơm dâng lên nức mũi.
"Tất cả... là cậu làm à?"_Nhỏ nhìn xuống bàn thức ăn.
Ăn đi!_Lấy đũa cho cả hai song cậu ngồi xuống đối diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!