Chương 30: (Vô Đề)

Phần 30

"Kẻ sát nhân đội lốt thầy giáo".

"Lê Trung Nghĩa – vết nhơ muôn đời của ngành giáo dục".

"Âm mưu chôn vợ nhằm che giấu tội ác giết cha".

"Giây phút kinh hoàng của cô giáo trẻ trong quan tài cha chồng đã chết".

Rất nhiều rất nhiều những dòng tít giật gân làm chấn động dư luận cả nước. Trung Nghĩa nổi như cồn. Lượng tìm kiếm tên hắn trên Google còn vượt qua cả những ca sĩ trẻ đẹp như Huyền Như. Nhưng nổi tiếng không để làm gì nữa.

Với hai tội danh được thành lập, ngộ sát cha và mưu sát vợ dù không thành công nhưng tính chất dã man của sự việc đã đẩy Trung Nghĩa tiến gần đến án chung thân.

Nhưng đó là chuyện bên ngoài, không còn liên quan đến Thùy Vy nữa. Nàng giờ đây phải đối mặt với những giấc mơ kinh hoàng liên tiếp hàng đêm. Chỉ cần nhắm mắt lại, Thùy Vy lại thấy ngột ngạt khó thở.

Trong bầu không khí đặc quánh lại thoang thoảng mùi hăn hắc nồng nồng của thuốc được tiêm khắp thi thể của Ông Dũng. Thùy Vy sợ hãi khi đi vào giấc ngủ, sợ hãi bóng tối… Sức khỏe của nàng bị ảnh hưởng rõ rệt.

Nỗi sợ hãi của Thùy Vy làm cho Ngạo Thiên bận rộn chạy đôn chạy đáo mời rất nhiều bác sĩ tâm lý và thần kinh học. Nhưng đến tối, mọi khổ nhọc của hắn lại được Thùy Vy đền đáp mỹ mãn.

Trong căn phòng nhỏ xinh xắn của Thùy Vy, ánh sáng chan hòa ấm áp. Hai thân hình trần truồng lấm tấm mồ hôi, hạ thể vẫn dính chặt vào nhau không rời. Thùy Vy thở hổn hển sắc mặt tràn đầy xuân sắc, say mê hôn rít lấy môi Ngạo Thiên.

Đối với nàng cả tuần này còn hơn bất cứ tuần trăng mật nào nàng có thể tưởng tượng. Ngạo Thiên bù đắp cho nàng tất cả từ tinh thần đến thể xác.

Nàng thấy mình rất hạnh phúc, ít nhất là khi giấc ngủ của nàng có Ngạo Thiên bên cạnh.

– Chuyện lần trước… Thiên nói… Bây giờ Vy muốn nghe hết được không? – Thùy Vy gối mặt lên bộ ngực nở nang của Ngạo Thiên, thì thầm.

– Chuyện gì chứ? – Ngạo Thiên nhả khói thuốc, xoa xoa tấm lưng trần mềm mại của nàng.

– Thì… Thiên nói mình suy nghĩ kỹ… Thiên biết mình đã… gì đó? – Thùy Vy bĩu môi nhìn lên hắn.

– Đúng rồi… – Ngạo Thiên vỗ trán. – Lần đó thật ra Thiên muốn nói là… Thiên biết mình đã… rất may mắn được lọt vào mắt xanh của Vy.

– Hứ… Không phải mà… – Thùy Vy giãy nãy, chồm lên ghì sát lấy mặt hắn…

– Nói mau… Nghiêm túc đấy…

Trước ánh mắt đe dọa của Thùy Vy, Ngạo Thiên lại mỉm cười. Hắn vòng tay xuống bóp nghiến cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng, kéo cả cơ thể nàng sát lên. Nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Thùy Vy khẽ nhắm mắt, hé môi đón lấy lưỡi hắn.

Tâm hồn hai người cùng rung động, hai trái tim hòa nhịp với nhau. Một nụ hôn thay thế mọi lời nói.

Thùy Vy nằm nguyên trên người Ngạo Thiên. Cơ thể lõa lồ trắng muốt của nàng như thắp sáng cả căn phòng. Nàng nhắm mắt áp mặt lên ngực hắn, nghe từng âm thanh sức sống mạnh mẽ… yên lành chìm vào giấc ngủ. Ngạo Thiên mỉm cười nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của nàng.

Hắn lại thoáng nhíu mày khi nhìn đến miếng cảm ứng lóe sáng nhè nhẹ trên màng tang Thùy Vy. Ngày mai sẽ có kết quả…

Văn phòng Giáo sư Tiến sĩ Vũ Hoàng Định là một tòa nhà biệt lập trong khu vực Bộ quốc phòng. Một chiếc BMW xanh dương bóng lộn lướt qua cổng bảo vệ, không ngừng lại kiểm tra, thậm chí tốc độ cũng không giảm. Trong xe, Thùy Vy mỉm cười nhìn Ngạo Thiên điềm nhiên cầm vững vô lăng.

Hắn đã khôi phục thân phận, không còn đội lốt mộc học sinh cấp 3 nữa.

Dù số tuổi 19 của Ngạo Thiên là thật, nhưng hắn đã tốt nghiệp chương trình đào tạo đại học từ xa của Nga từ vài năm trước. Chương trình dành riêng cho các thần đồng trên thế giới được Liên Hiệp quốc bảo trợ.

Hôm nay, Ngạo Thiên đưa Thùy Vy đến đây lần thứ hai để nhận kết quả theo dõi điện tâm đồ của nàng.

– Xin chào…

– Vâng, chào Giáo sư…

Giáo sư Định là một người đàn ông tóc hoa râm, dáng người nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt rất tinh anh. Ông nhanh nhẹn bước vào phòng, chào Ngạo Thiên và Thùy Vy, vừa nhanh chóng mở các thiết bị máy tính. Thùy Vy nhìn quanh. Đây là một căn phòng làm việc nghiên cứu hơn là một phòng khám bệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!