Cổ Nguyệt liếc hắn một cái, Làm gì?
Đường Vũ Lân cười nói:
"Sợ nàng bị stress nha! Lỡ như để nàng mệt mỏi, tâm tình lại không tốt thì sao bây giờ? Tâm tình không tốt sẽ mau già! Tuy rằng sau này chúng ta sẽ cùng nhau già đi, nhưng già chậm một chút sẽ tốt hơn."
Ngươi mới già!
Cổ Nguyệt không kìm được cười khẽ, ánh mắt khi nhìn hắn lại thêm một phần ấm áp.
Leo lên đài thi đấu, đối thủ của bọn họ cũng đã có mặt.
Mạnh Tiêu Nhiên hai tay khoanh trước ngực, ngoẹo cổ, nhìn đối thủ tiến lên đài thi đấu, trong lòng có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có chút khinh bỉ.
Nhìn qua gương mặt non nớt của đối phương, có thể nói là cách 20 tuổi rất xa.
Trước 20 tuổi, thêm một năm tu luyện, khả năng của Hồn Sư sẽ có giãn cách khá lớn.
Nhỏ tuổi như thế đến dự thi cũng không ít, nhưng đa phần là vì muốn học hỏi, chuẩn bị cho những lần dự thi sắp tới mà thôi.
Năm đó, hắn cũng từng làm như vậy, ngày hôm nay đối mặt với đối thủ thế này, hắn vừa cảm thấy khinh bỉ, vừa cảm thấy vui mừng.
"Một phút giải quyết bọn họ! À không, không, nửa phút là đủ!" Mạnh Tiêu Nhiên nói với đồng đội của mình.
Điệp Nhi lườm một cái,
"Ngươi thật là tự cao tự đại, làm sao ngươi biết thực lực của người ta không mạnh?"
Mạnh Tiêu Nhiên nhún nhún vai,
"Chuyện này còn phải hỏi sao? Ngươi xem tuổi tác của bọn họ mà xem! Cùng lắm cũng chỉ mới 16, 17 tuổi. Chúng ta đã sắp 20 tuổi rồi đấy! Từ phương diện nào đó, chúng ta không có lý do để thua."
"Cậu bé kia thật là đẹp trai quá đi!" Điệp Nhi đưa tay lên đôi má mình, nhìn cậu bé vóc người cao ráo, tướng mạo anh tuấn, lại còn có một đôi mắt trong suốt, cảm xúc không nhịn được có chút dâng trào.
"Này này, xem lại trọng tâm đi! Ngươi có thể đừng mê trai như vậy được không?" Mạnh Tiêu Nhiên tức giận xoay ngang người, che chắn tầm mắt của Điệp Nhi.
Ngươi tránh ra!
Điệp Nhi bay lên tung một cước, đạp đồng đội mình sang một bên,
"Ta mặc kệ, đợi một lát nữa đánh câu giờ một chút! Thật sự thật đẹp trai quá đi! Ở trên người cậu ấy ta không thấy được một chút khuyết điểm nào. Gương mặt rạng rỡ như áng nắng xuân, đẹp trai, cao to. Nếu như thực lực mạnh một chút, quả thực chính là bạch mã hoàng tử!"
Mê trai! Mạnh Tiêu Nhiên tức giận, nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản tầm mắt của nàng.
Cô gái này nếu như điên lên, chính là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Trọng tài đã lên đài, tuyên bố quy tắc thi đấu.
Điệp Nhi dẫn đầu, đi đến giữa sân.
Đường Vũ Lân hơi kinh ngạc nhìn thiếu nữ đối thủ tiến tới gần.
Ủa không phải là sắp thi đấu sao? Làm sao còn chưa bắt đầu mà đối thủ đã tiến tới rồi?
"Này, ngươi tên là gì?" Điệp Nhi ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, chỉ chỉ vào mũi của chính mình, Ta?
"Đúng vậy! Chính là ngươi. Tiểu đệ đệ tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn gái hay chưa?" Điệp Nhi mặt đầy hưng phấn hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!