Chương 6: Na nhi

Dịch giả: Tiểu Băng

Lúc rời khỏi Hồng Sơn Học Viện, Đường Vũ Lân rất không vui. Chuyện không vui từ khi sinh ra tới giờ cũng không nhiều bằng ngày hôm nay, làm nó rất phiền muộn.

Nó sinh ra trong một gia đình bình dân, nhưng gia đình nó vui vẻ hạnh phúc, cha mẹ tình cảm rất tốt, rất yêu thương nó, dù nó có phạm phải lỗi lầm, cũng đều ân cần dạy bảo.

Hôm nay ở học viện, lần đầu tiên nó đã được biết tới cái gì gọi là Khó khăn. Bởi vì Võ Hồn là Lam Ngân Thảo, nên các bạn học đều bài xích nó, ngay cả lão sư cũng không nhiệt tình với nó.

Buổi chiều lúc dạy học sinh minh tưởng, thời gian lão sư dành để chỉ cho nó là ít nhất.

"Võ Hồn của ta, thật không tốt tới vậy sao?" sự buồn rầu trên mặt Đường Vũ Lân dần biến thành quật cường,

"Dù Võ Hồn của ta không tốt, ta cũng nhất định phải trở thành một Hồn Sư vĩ đại. Phụ thân từng nói, thành công là chín mươi chín phần trăm cố gắng cộng với một phần trăm thiên phú, Võ Hồn của ta không tốt, ta sẽ cực kỳ cố gắng!"

Tính nó vốn phóng khoáng, khi trong lòng đã nghĩ thông suốt, sự buồn bực cũng tự nhiên biến mất.

Nhưng mà, hình như thấy đói bụng? Đường Vũ Lân khó hiểu vuốt bụng, ở học viện học sinh đều được ăn cơm trưa, còn không giới hạn muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Học sinh của lớp Hồn Sư còn được ăn nhiều ăn ngon hơn học sinh các lớp bình thường.

Đường Vũ Lân đã ăn rất nhiều, được đặt biệt danh là thùng cơm, vì nó ăn bằng một nửa của tổng cộng mười người bạn học cộng lại, còn hơn cả một người trưởng thành.

Trước kia tuy nó ăn rất tốt, nhưng chưa bao giờ ăn nhiều tới như vậy! Bây giờ mới tới chiều, mà sao đã lại thấy đói bụng rồi?

Về nhà tìm xem, có cái gì ăn ngon không.

Đường Vũ Lân vừa nghĩ tới ăn, mắt liền sáng lên lấp lánh.

Đang đi, một người nhỏ bé ven đường đột nhiên thu hút sự chú ý của nó.

Ánh nắng chiều tuy không gay gắt bằng buổi trưa, nhưng hôm nay thời tiết tốt, nên ánh nắng vẫn còn khá nóng. Thứ hút ánh mắt của Đường Vũ Lân là cái vầng màu bạc dưới ánh nắng.

Có một cô bé con ngồi ở ven đường, trông còn nhỏ hơn nó một chút, cô bé có một mái tóc ngắn màu bạc, ánh mặt trời chiếu xuống màu tóc hiếm thấy của cô bé, làm nó sáng lên như phản quang.

Hình như cảm thấy được cái gì đó, cô bé ngẩng đầu lên nhìn nó, mặt bé rất bẩn, quần áo cũ kỹ rách rưới, cứ như một bé ăn mày. Ngoài mái tóc màu bạc đặc biệt, cô bé còn có một đôi mắt không giống người thường.

Mắt bé rất to, hai đồng tử như hai khối thủy tinh trong suốt, Đường Vũ Lân có thể nhìn thấy bóng nó phản chiếu trong mắt cô bé. Lông mi rất dài tự nhiên cong vút.

Đường Vũ Lân biết mắt mình nhìn rất đẹp, nên tự nhiên cũng sinh ra cảm tình với những bạn cùng lứa tuổi có mắt to. Theo bản năng, nó dừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cô bé nhìn thẳng vào mắt nó, trong đôi mắt to hiện ra vẻ khó hiểu.

"Bé con, phụ mẫu đâu rồi?" có mấy thiếu niên dáng vẻ lưu manh cũng bị mái tóc bạc thu hút ánh mắt, đi tới gần cô bé.

Cô bé cúi đầu xuống.

Mấy thiếu niên liếc mắt nhìn nhau, một đứa nói:

"Tóc màu bạc này hiếm thấy lắm nha! Coi chừng là người dị tộc từ hai đại lục kia tới. Chắc chợ đêm dưới mặt đất thích nó lắm đó, úy, mắt nó có màu tím kìa."

Mấy thiếu niên còn lại ánh lóe ánh tham lam, đều gật đầu.

Thiếu niên nói chuyện ngồi xổm xuống,

"Này, tiểu muội muội. Người nhà em đâu?"

Cô bé cúi đầu, lắc lắc, không nói chuyện.

Thiếu niên cười híp mắt:

"Bé có đói bụng không? Ca ca dẫn ngươi đi ăn nhé, chịu không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!