Dịch giả: Tiểu Băng
Đường Tư Nhiên và Lang Nguyệt không được ăn no, vì hầu như tất cả đồ ăn trên bàn đều đã trôi vào trong bụng con trai, thế mà Đường Vũ Lân vẫn còn có vẻ chưa đủ.
"Con trai, đây gọi là hóa bi phẫn thành ăn uống trong truyền thuyết hả?" lúc miếng đồ ăn cuối cùng trong chén chui vào bụng Đường Vũ Lân, bị Lang Nguyệt nghiêm túc cản lại không cho ăn tiếp nữa, Đường Tư Nhiên không nhịn nổi bật hỏi.
Đường Vũ Lân nghi hoặc nhìn phụ thân,
"Sao con phải bi phẫn?"
Đường Tư Nhiên hỏi:
"Con trai, phụ thân đang muốn hỏi con, con muốn vào lớp Hồn Sư, hay muốn phụ thân giúp con chuyển sang lớp thường?"
Đường Vũ Lân đáp:
"Đương nhiên là muốn vào lớp Hồn Sư! Con muốn trở thành một Hồn Sư mà!"
Đường Tư Nhiên nghiêm mặt:
"Võ Hồn của con là Lam Ngân Thảo, tuy trong truyền thuyết, có câu chuyện về tổ tiên khai sáng Đường Môn, nhưng mà Lam Ngân Thảo chỉ là một loại Võ Hồn tầm thường, tu luyện sẽ rất khó khăn, con sẽ gặp rất nhiều vất vả, con thật sự vẫn muốn đi con đường đó?"
"Vâng! Con muốn trở thành Hồn Sư. Nếu con thành Hồn Sư, con sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mua được rất nhiều đồ ăn ngon và đồ đạc cho phụ thân mẫu thân."
Câu trả lời của Đường Vũ Lân đầy tính trẻ con, làm cho mắt Lang Nguyệt ửng đỏ, thằng bé này, từ nhỏ đã biết nghe lời, hiểu chuyện.
Tốt. Đường Tư Nhiên gật đầu, "Con đã quyết định, phụ thân, mẫu thân đều sẽ ủng hộ con. Mà dù sau này con có hối hận, con cứ nói với phụ thân, phụ thân sẽ giúp con chuyển lớp.
Con trai, phải nhớ kỹ, phụ thân, mẫu thân chưa bao giờ muốn bắt con phải thành Long thành Phượng, chỉ cần con sống vui vẻ, sung sướng, chúng ta đã hài lòng rồi.
Trong lòng chúng ta, không có gì quan trọng bằng con, con có hiểu không?
"Đường Vũ Lân cười hì hì,"Hiện giờ con cũng rất vui mà!"
Ngoài ăn nhiều, Đường Vũ Lân còn thèm ngủ nhiều, ăn xong là nó đi ngủ sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, nó đã bị phụ thân kêu dậy, hôm nay là ngày nhập học, chính thức được vào Hồng Sơn Học Viện, còn là lớp Hồn Sư, bắt đầu kiếp sống học hành ít nhất chín năm.
Theo quy định của Nhật Nguyệt Liên Bang, học viện sơ đẳng và trung đẳng đều là giáo dục bắt buộc miễn phí, trong đó, học viện sơ đẳng học ba năm, học viện trung đẳng học sáu năm.
Muốn lên học viện cao đẳng có mấy cách, hoặc có thành tích thi ưu tú, hoặc trả học phí cao để vào, hoặc cũng có thể vào những học viện chuyên khoa để học nghề.
Đường Tư Nhiên đưa Đường Vũ Lân tới cửa học viện mới rời đi, học viện cách nhà rất gần, ông dặn con sau khi tan học là phải về nhà xong thì đi làm.
Lớp Hồn Sư có lão sư riêng đứng ngay ở cửa học viện để tiếp đón học trò, đãi ngộ rõ ràng tốt hơn hẳn lớp phổ thông.
Lớp phổ thông chỉ học những kiến thức văn hóa bình thường, còn lớp Hồn Sư trừ học những cái đó, còn được dạy cách trở thành một Hồn Sư, truyền cho chúng kiến thức về Hồn Sư, chuẩn bị tri thức cho chúng vào học viện trung đẳng.
Lần này lớp Hồn Sư chỉ có mười lăm đệ tử, những đứa trẻ có Võ Hồn thức tỉnh cộng sinh Hồn Lực quá ít, trong một cái thành nhỏ này thì càng ít, nhiêu đây coi như đã nhiều rồi.
"Này, Võ Hồn của ngươi là cái gì?" một thằng bé mập mạp, không cao tới hỏi Đường Vũ Lân.
Tất cả đều là trẻ con, đứa nào cũng đầy tò mò với kiếp sống tương lai trong Hồn Sư.
Đường Vũ Lân kiêu ngạo trả lời:
"Là Lam Ngân Thảo, giống với tổ sư khai sáng Đường Môn." Tay phải nó khẽ vẫy, trong lòng bàn tay hiện lên lam quang, một nhúm Lam Ngân Thảo từ trong lòng bàn tay chui ra.
Nó không nhận ra Lam Ngân Thảo hôm nay hơi khác với hôm qua, mơ hồ có một tia màu vàng nhàn nhạt, vì nó quá nhạt, nến nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhận ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!