Dịch giả: Tiểu Băng
Đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi? Vậy mà dùng được Nghìn Rèn Ô Cương Chùy cực nặng? Phải biết, một số Đoán Tạo Sư cấp hai còn không thể dùng được chùy nặng tám mươi cân, và chính là Nghìn Rèn Ô Cương Chùy bốn mươi cân a!
Rèn là một công việc thời gian dài tốn thể lực, nên sức mạnh bản thân là căn bản. Sử dụng trọng chùy đương nhiên hiệu quả rất tốt, nhưng cực kỳ tốn sức.
Đường Vũ Lân đã toàn diện ra tay.
Hai chùy hạ xuống, thông qua phản hồi Trầm Ngân mang lại, nó cảm nhận được khối Trầm Ngân này so với khối trước nó rèn phẩm chất không kém bao nhiêu, hoa văn gần như giống hệt, cảm giác quen thuộc truyền khắp trong óc.
Song chùy vung lên, như cuồng phong mưa rào.
"Phanh, phanh, phanh!"
"Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh phanh phanh!"
Tiếng rèn dày đặc có tiết tấu tạo nên một loại mỹ cảm thần kỳ.
Đi vào Đông Hải Thành, mọi thứ đều lạ lẫm, mang tới áp lực và khẩn trương, đối với một thằng bé mới chín tuổi, là tạo nên ảnh hưởng rất lớn. Tới được học viện, Đường Vũ Lân lại bị đồng học ức hiếp, bị phạt tiền, tất cả đều làm nó khó thở.
Nhưng mà, tới đây, tới trước bễ rèn, mọi thứ lại trở nên quen thuộc, Trầm Ngân với quy luật quen thuộc, hút nó chìm vào tiết tấu chỉ thuộc về chính mình.
Đôi mắt chăm chú, đôi tai không ngừng rung động, tiếp nhận sự phản hồi từ Trầm Ngân. Một chùy hạ xuống, Trầm Ngân không ngừng thay đổi hình dáng, nhưng nếu nghe kỹ vẫn nghe ra được. Dần dần, âm thanh va chạm của Nghìn Rèn Ô Cương Chùy và Trầm Ngân ngày càng trở nên êm tai.
Sắc mặt Đánh Giá Sư trở nên nghiêm túc hẳn, Sầm Nhạc cũng vậy.
Sự tập trung Đường Vũ Lân đang thể hiện, nhiều Đoán Tạo Sư hai, ba mươi tuổi cũng còn chưa đạt tới được.
Thiên tài!
Đứa nhỏ này là một thiên tài!
Cả hai người đều cùng nghĩ tới câu này, họ không cần phải nhìn khối Trầm Ngân, với kinh nghiệm của mình, Sầm Nhạc chỉ cần nghe tiếng đánh, là biết Đường Vũ Lân sẽ đạt hiệu suất chiết xuất rất cao.
Chiết xuất Trầm Ngân, vốn là tiêu chuẩn đánh giá Đoán Tạo Sư cấp hai. Bởi vì Trầm Ngân có độ đặc cao, khả năng chiết xuất khó hơn kim loại thường rất nhiều, muốn chiết xuất được nó rất khó.
Lúc Đường Vũ Lân lựa chọn nó, trong lòng Đánh Giá Sư đã nghĩ thằng bé này không biết tự lượng sức mình, nhưng bây giờ, bà và Sầm Nhạc và đã bị biểu diễn của Đường Vũ Lân làm cho xúc động.
Đúng vậy, chính là biểu diễn.
Lúc Trầm Ngân phát ra âm thanh êm tai, việc kiểm tra của Đường Vũ Lân đã hoàn tất, nó đã đủ trở thành một Đoán Tạo Sư cấp một.
Còn lại, chính là biểu diễn.
Nó có thể biểu diễn tới trình độ nào? Trong lòng Sầm Nhạc và Đánh Giá Sư đều chỉ nghĩ tới điều đó.
Hoàn toàn tiến vào trạng thái, Nghìn Rèn Ô Cương Chùy trong tay Đường Vũ Lân nhẹ bẫng chẳng khác gì rơm rạ, cảm nhận được khối Trầm Ngân và mình càng ngày càng thân cận, tốc độ vung Ô Cương Chùy càng lúc càng nhanh.
Thời gian dần trôi qua, chỉ còn nhìn thấy hai luồng chùy ảnh trên không trung không ngừng lập loè, tiếng đánh dày đặc, gần như thành tiếng chảy.
Hiệp hội rèn, tầng ba.
Cửa thang máy mở ra, hai người từ bên trong đi ra. Một người chừng bốn mươi, dáng vẻ đường đường, mặc đồ màu xám bạc, trên ngực trái có một tấm huy chương.
Ai nhìn thấy cái huy chương đó cũng nhất định sẽ bị nó thu hút, nó có nền vàng, hình cái búa nổi hẳn lên, bên trên có tám ngôi sao màu đen.
Tám ngôi sao, chứng tỏ cấp bậc nghề nghiệp là cấp tám, nền vàng hình chùy, là biểu tượng cho rèn. Đoán Tạo Sư cấp tám, hay nói cho đúng, là Đoán Tạo Sư cấp Thánh Tượng tám sao.
Trong cả Hiệp hội Đoán Tạo Sư, Đoán Tạo Sư cấp này chỉ có một người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!