Dịch giả: Tiểu Băng
"Đó là muội muội ta thêu."
Những bông hoa nhỏ màu tím, viền ngoài màu bạc, tuy không đẹp, nhưng chúng là của Na Nhi lưu lại.
Đường Vũ Lân còn nhớ rõ, lúc đó, nó ngồi cạnh Na Nhi xem cô bé thêu, còn cười cợt cô bé thêu hoa bị méo, không đẹp như Na Nhi.
"Tiểu tử, nhớ kỹ, ở đây, ta là người quyết định."
Chu Trường Khê chọc chọc ngón cái vào ngực mình.
Vân Tiểu cảm thấy là lạ, hình như nhiệt độ không khí có vẻ giảm xuống.
Hắn nhìn thấy Đường Vũ Lân ngẩng đầu lên.
Mắt nó đỏ bừng, hai nắm tay nắm chặt, tiếng xương vang lên răng rắc.
Chu Trường Khê hất cằm,
"Muốn làm gì, cắn ta hả?"
Đường Vũ Lân phóng tới như đạn pháo, nắm đấm phải vung ra, tới mặt Chu Trường Khê.
Chu Trường Khê không phải người ngu, hắn đương nhiên nhìn ra Đường Vũ Lân có lực bộc phát, nên đã chuẩn bị trước.
Thấy nắm đấm bay tới, thì vung tay phải hất nắm đấm sang bên.
BA~!
Phanh!
Rầm rầm!
Tiếng thứ nhất, là tiếng bàn tay Chu Trường Khê chém trúng nắm đấm Đường Vũ Lân, cú chém rất chính xác, nhưng lại không đẩy nổi nắm đấm của Đường Vũ Lân.
Tiếng thứ hai, là tiếng nắm đấm Đường Vũ Lân nện vào ngực Chu Trường Khê, đánh văng hắn bay lên.
Tiếng cuối cùng, là tiếng thân thể Chu Trường Khê bắn xuyên vỡ cửa sổ, bay ra ngoài.
A! một tiếng kêu vang thảm thiết ến.
Vân Tiểu ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn Đường Vũ Lân, quyển sách trên tay rơi xuống rồi mà hắn không biết.
Chu Trường Khê, Võ Hồn Đại Lực Thần Viên, Chiến Hồn Sư cấp mười một Hệ sức mạnh. Được xếp vào lớp năm, vào phòng ký túc xá này, bởi vì Hồn Lực của hắn không cao mà thôi. Nhưng, hắn vẫn là kẻ có sức mạnh khủng nhất trong số bạn cùng tuổi của Vân Tiểu.
Vân Tiểu hoàn toàn có thể khẳng định, trong một quyền Đường Vũ Lân đánh bay Chu Trường Khê không hề có Hồn Lực, mà chính là sức mạnh của cơ bắp.
Bởi vì Võ Hồn là Đại Lực Thần Viên, xương cốt của Chu Trường Khê nặng hơn hẳn người thường, nên hắn tuy mới chín tuổi, mà còn nặng cân hơn cả người trưởng thành.
Người nặng như vậy, khỏe như vậy, mà lại bị Đường Vũ Lân một quyền đánh bay, xuyên vỡ cửa sổ mà ra. Cú đánh đó mạnh tới bao nhiêu?
Đúng lúc này, một người từ ngoài cửa đi vào, mặc đồ thể thao màu đen, mặt lạnh như băng. Đi vào cửa túc xá, nhìn đống đồ rơi vãi dưới đất thì cau mày đá văng ra, lạnh lùng nói với Đường Vũ Lân đang đứng chắn ngay đó: Tránh ra.
Đường Vũ Lân vốn đã đang điên tiết, thiếu niên này lại đá đồ của nó, hoàn toàn làm nó bùng nổ.
Ngươi muốn chết! Đường Vũ Lân nổi giận gầm lên, nhào tới. Lại một quyền!
Thiếu niên kia không thèm nhìn, chân dịch ngang một cái né tránh thành công, khuỷu tay quét ngang, chân trái duỗi ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!