"Hứa với cô cô, dù bất cứ chuyện gì xảy ra." Nữ nhân đặt đứa tiểu nhi ngồi vào trong tủ.
"Hay dù Tuấn nhi có nghe thấy gì, thì cũng nhất định cũng phải im lặng và ở yên trong này."
Cô hôn lên trán từ biệt Võ Quang Tuấn rồi đóng cửa tủ lại
Họ Võ vâng lệnh, y không hề nhúc nhích và gắng im lặng nhất có thể. Y rất sợ việc phải ở một mình trong bóng tối như thế này. Trong giây phút đang thấp thỏm lo âu, thì tiếng la hét của cô cô vang lên, rồi tiếng bước chân chầm chậm bắt đầu vang tới.
Khoảng sáng duy nhất được tạo ra giữa khe hỡ hai cánh cửa, phút chốc bị bịt lại. Là một gã nào đó đang đứng trước tủ, họ Võ tuy còn nhỏ nhưng với bản tính lanh lợi và thông minh nên y có thể dễ dàng đoán ra. Y đoán chắc hắn ta sẽ mở tủ ra và y sẽ bị tìm thấy.
Một tiếng hét lại vang lên và ánh sáng lại lọt vào khe cửa. Nghe âm thanh vừa rồi, họ Võ đoán hắn ta có thể đã bị đánh ngã.
Tuấn, Tuấn ơi.
Một nam nhân trẻ tuổi gọi lớn.
Nghe thấy giọng nói, họ Võ liền mừng rỡ đẩy cánh cửa và lao ra. Vũ ca ca, Vũ ca ca.
Thấy Võ Quang Tuấn chui ra, Dương Vũ liền ngồi xuống ôm chằm lấy cu cậu.
"Không sao, không sao. Là huynh đây."
Đệ sợ lắm.
Họ Võ òa lên.
"Tuấn yên tâm, có Vũ ca ca đây, không ai dám ăn hiếp đệ đâu."
Với một đứa tiểu nhi như vậy, Dương Vũ không thể nói rõ sự thật cả gia trang đang bị thảm sát. Nghe được tin báo, y đã tức tốc phi ngựa nhanh tới Bạch Vân thôn nhưng không may thay, y đã tới trễ một bước. Cả gia trang giờ đã thành biển lửa và tất cả mọi người đều đã bị hạ sát hoặc bắt đi.
Xé nhanh một miếng vải gần đó, họ Dương cột Võ Quang Tuấn vào trước ngực mình rồi lấy khiên che lại. Không còn thời gian nữa, y phải nhanh chóng tức tốc rời khỏi đây trước khi viện binh kéo tới.
Nó kìa. Một tên bịt mặt hét lớn. Lúc nãy nhóm của y đụng độ với họ Dương tại tiền viên và bị hạ sát gần hết.
Thấy một tốp sát thủ kéo tới, Dương Vũ nhanh chóng tung kiếm hạ sát nhiều tên rồi mở đường máu thoái chạy. Ra tới cổng, y huýt sáo một phát rồi nhanh chóng leo lên ngựa tẩu thoát. Nhiều tên sát thủ rượt theo bắn nỏ nhưng chỉ có một mũi tên găm trúng vai họ Dương.
Lúc sau tới một bìa rừng, họ Dương sau khi rút mũi tên ra khỏi vai mình, y băng bó sơ lại và săn sóc Võ Quang Tuấn. Cố gắng nói láo phụ mẫu họ Võ vẫn còn sống, y gượng cười bảo mình đang đưa họ Võ đi gặp mọi người.
Chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì y tiếp tục bị một toán quân binh khác kéo tới bao vây.
"Thì ra là tướng quân." Tên thủ lĩnh của đội quân khẽ cười.
Dương Vũ im lặng không nói, y cõng họ Võ lên lưng, dùng dây cột chặt lại và giắt chiếc khiên ra sau để bảo vệ.
Trong lúc đó tên thủ lĩnh nói.
"Trước giờ tại hạ rất khâm phục tướng quân và Tử Lệnh Quân của ngài…"
Họ Dương cướp lời.
"Nếu như vậy, sao không để ta đi."
Ngài có thể đi. Tên thủ lĩnh khẽ cười.
"Nhưng Võ công tử phải ở lại."
"Võ đệ phải đi cùng với ta." Họ Dương nhíu mày.
Tên thủ lĩnh thở dài. Vậy. Y chắp tay. Tại hạ xin thất lễ. Y hất đầu ra lệnh cho thuộc hạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!