Khi mọi người tới nơi thì thành Đại La đã ở trong biển lửa của chiến trận. Nguyễn đường chủ của đội Phi Thủy và Đặng đường chủ của đội Phi Hỏa được lệnh tới thuật lại mọi chuyện vừa qua.
Cái chết của Hùng trưởng môn và Phan trưởng môn làm cho cảm xúc của mọi người chùng xuống. Họ Dương tuy không biểu lộ ra bên ngoài, nhưng Trần Thúy Ngọc nhìn phu quân của mình và hiểu rất rõ sự u sầu đó.
Sau khi bàn bạc với nhau, họ Dương thấy việc đối đầu trực tiếp với quân địch trên chiến trường không phải là một ý kiến hay. Chưa kể bọn chúng đang tập hợp thêm quân đội, nên việc cố thủ ở thành Đại La không khéo sẽ trở nên vô ích.
Điều bây giờ là phải đưa tất cả mọi người trong thành thoát ra ngoài, sau đó dâng cho bọn chúng tòa thành đó để lão già nghĩa phụ hoãn việc đưa quân xuống phía nam. Có điều họ Dương nghĩ khi làm như vậy, không khéo sẽ khiến mọi người nghĩ đến việc hy sinh vô ích trong thời gian qua.
Điều tất yếu trong các kế hoạch của họ Dương là Đại La phải giữ vững được khi quân tiếp viện đến. Nếu lúc đầu mọi người đổ xô về phía Đường Lâm và Đại La bị thất thủ, khi đó chả khác gì cá nằm trong rọ.
Đường Lâm dễ công khó thủ, nếu Đại La bị chiếm, chắc chắn tên nghĩa phụ sẽ dồn hết tổng lực về phía Đường Lâm. Vì với tình hình hiện tại, chỉ có Ngô lão gia là một thế lực có thể quật ngã được bàn cờ.
Do vậy, Phong Châu từ tây đánh sang, Tam Đái từ bắc tiến xuống và Đại La từ đông đánh qua, Đường Lâm chẳng khác gì mồ chôn của mọi người.
Trần Thúy Ngọc biết phu quân mình đang dằn vặt bản thân, nên cô chỉ biết khích lệ tinh thần họ Dương. Sau đó đúng như kế hoạch đã bàn, mọi người sẽ thông báo cho Đại La về kế hoạch rút lui. Người của Phi Hỏa và Phi Thủy sẽ gánh vác trách nhiệm hộ tống tới Đường Lâm.
Còn họ Dương, họ Võ, Đỗ Bá Phương, Trần cô nương và người của Sát Thiên quân sẽ phối hợp với những mật thám của mình cài trong doanh trại của quân địch.
Khi từ Đường Lâm di chuyển về Đại La, những người bị thương trong trận chiến tiếp tục nhận nhiệm vụ mới. Họ cải trang thành quân lính ở cánh phía tây, bỏ chạy về phía Đại La theo lệnh của tên chủ tướng. Tên này đã bị họ Dương xiên chết trong chiến trận.
Mục đích của việc này là để làm nội gián, phối hợp với lực lượng bên ngoài. Khi chạy tới doanh trại, đúng là những mật thám bị quân địch bắt nhốt ra ở riêng một khu, vì sợ bị trà trộn. Sau khi nhận được tin báo Đường Lâm bị đánh tan tác thì quân địch mới bắt đầu tin tưởng.
Các mật thám này phần đông là quân báo Phi Ảnh quân khi xưa, nên tiến trình cải trang của họ không có gì phải bàn cãi. Suốt thời gian ở doanh trại quân địch, họ chủ yếu nằm chữa trị vết thương, giúp đi tuần quanh một khu nào đó, rồi nằm hưởng thụ như những thương binh đích thực.
Các viên tướng lúc đầu cũng hoài nghi, nhưng thấy điệu bộ của họ, các viên tướng bắt đầu chả quan tâm nữa. Ai cũng biết những tên thương binh từ chiến trận luôn mang cái cảm giác chán nản và vô ích như thế nào.
Khi mọi người bắt đầu ở Đại La di chuyển người ra khỏi thành. Mọi việc vẫn êm đẹp cho đến khi quân thám của địch phát hiện ra sự việc. Một toán kỵ binh bắt đầu được triệu tập và chuẩn bị xuất trại.
Tên đội trưởng của những mật thám bắt đầu lo lắng kế hoạch của mọi người bị hỏng, nên liền bí mật cho những thuộc hạ của mình phóng hỏa doanh trại. Thế rồi đúng như ước muốn của tên đội trưởng, ngọn lửa bỗng dưng gặp cơn gió mạnh nào đó nên càng cháy mạnh và lan rộng nhanh hơn.
Quân địch bỗng điều đình lại và tập trung vào việc dập lửa.
Lần tiếp theo, Trần Thúy Ngọc ở bên ngoài quan sát và tính toán kế hoạch sắp tới, khi thấy cuộc tấn công đổ bộ quá khủng khiếp, cô nàng liền bày mưu bảo người của Sát Thiên quân giả vờ chuẩn bị tấn công doanh trại.
Nhưng cũng chả biết ai khiến, đám quân địch tự nhiên gào lên bảo Nam Tấn Vương chuẩn bị tiến quân xuống. Thế là mấy tên tướng địch ra lệnh rút quân về lại doanh trại cố thủ.
Sau khi rút hết toàn bộ người ra khỏi Đại La, Đặng Văn Dũng đường chủ, người chỉ huy Phi Hỏa đội ra lệnh cho mọi người bí mật rút xuống hết đường hầm bí mật. Sau đó họ Đặng một mình đi ra phía khu rừng Tây Thượng gặp Dương Vũ.
Đặng Văn Dũng thuật lại tất cả cho mọi người nghe rồi quỳ xuống chắp tay.
"Xin Dương tướng quân trừng phạt tiểu tướng theo quân luật."
Thật ra Dương Vũ lệnh cho Phi Hỏa đội đi theo bản đồ đường hầm bí mật dưới thành Đại La để xem xét địa thế. Họ Dương muốn nắm chắc tình hình thực tế của địa đạo như thế nào để dễ bề tác chiến. Phần khác người của Phi Hỏa đội sẽ vừa thám thính, vừa khai mở thêm những lối thoát cho đường hầm.
Trong lúc đang đục sàn ở một gia trang gần cổng thành phía đông, mục đích của việc này là muốn tăng thêm phần đột biến cho việc tập kích bất ngờ. Trong bản đồ thì địa đạo không có một lối cửa nào ở gần vị trí cổng thành phía đông và phía nam, nên người Phi Hỏa đội bắt buộc phải mở thêm.
Đang thực hiện thì Đặng đường chủ thấy tình hình rất nguy cấp, nên liền ra lệnh cho mọi người ta tiếp viện Trần trưởng môn và Đinh trưởng môn. Việc làm như vậy, mặc dù giải nguy được cho mọi người, nhưng xét về quân luật thì họ Đặng đã tự động rời khỏi vị trí.
Chưa kể việc xuất hiện như vậy, những gián điệp của bọn địch cài trong quân phòng thủ nếu phát hiện được, thì e mọi kế hoạch sẽ tan vỡ.
Dương Vũ khẽ cười rồi đỡ Đặng đường chủ đứng dậy.
"Đặng đường chủ đã quyết định rất đúng. Đệ đây phải cảm tạ Đặng đường chủ mới đúng."
Trần Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn hy sinh là một chuyện đã đau lòng, đến khi thấy Nguyễn Phong Sơn cõng thi thể của Thái Quang Huy tới thì mọi người càng sụp đổ hơn. Họ Dương lẳng lặng một mình đi vào rừng sâu, chính vì y thì họ mới tử trận, chính y đã lôi kéo mọi người về Đại La.
Cũng chính y là người lôi mọi người vào trận chiến vô nghĩa này. Nếu y bí mật giữ họ tại Định Hà trấn hoặc kéo họ xuống phía nam, để một mình y lao vào trận chiến, thì có lẽ mọi việc đã khác.
Huynh đừng như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!