Chương 50: Nguyễn Phong Sơn

Lại nói về Yên Phong công tử, sau khi chia tay ở Tam Lộ, y cùng hai mươi ba người đệ tử của mình chạy tới Tây Phù Liệt.

Từ đây, y sẽ đi ngược lên lại Yên Phong trấn.

Nói về lộ trình, từ Tây Phù Liệt đi về lại Yên Phong trấn, y có ba lựa chọn khả thi nhất. Một là y chạy tiếp tới thành Tế Giang rồi đi về. Hai, y phải chạy qua cây cầu gỗ bắt qua cánh rừng Đông Thượng rồi chạy về Yên Phong.

Và ba, y phải chạy qua cây cầu bắt qua cánh rừng Tây Thượng, sau đó phải qua kinh đô Cổ Loa rồi mới về được bản phái.

Sau một hồi suy tính, Nguyễn Phong Sơn phải miễn cưỡng chọn cách hai, đó là cách khả thi nhất hiện nay. Cách một và ba, dù rằng an toàn hơn nhưng khoảng cách và quãng đường đi quá xa, mà tình cảnh hiện tại lại không cho phép.

Dù biết là sẽ có mai phục nhưng chi bằng họ Nguyễn chọn cách mạo hiểm để rút ngắn thời gian còn hơn. Chỉ cần vượt qua được cánh rừng Đông Thượng thì y sẽ an toàn.

Quảng đường từ đó về Yên Phong vô cùng thoáng đãng và dễ quan sát, chưa kể đoạn đường rất thuận tiện cho việc phi nước đại.

Rảo ngựa vào Tây Phù Liệt, Nguyễn Phong Sơn và mọi người không còn thời gian để dừng chân nên tiếp tục chạy thẳng một mạch về phía trước. Vừa ra khỏi cổng thành, y phi nước đại ngay lập tức.

Trần Ngọc Phi đã dự liệu trước nên đã cho đổi những con ngựa mạnh khỏe nhất trong đám để đưa cho đám người của Phong Sơn. Vừa chạy, vừa như muốn cảm tạ họ Trần, Nguyễn Phong Sơn mỉm cười.

Mừng thầm chưa được bao lâu thì họ Nguyễn đã thay đổi sắc mặt hẳn đi, một biểu hiện lo lắng bắt đầu. Nguyễn Phong Sơn đưa nắm đấm lên trời như ra hiệu bảo mọi người dừng lại. Đoàn người thắng ngựa lại theo lệnh, mội làn bụi đất bay khắp nơi.

Trước mặt họ là một ngã ba đường.

Ra mặt đi. Nguyễn Phong Sơn hét to.

"Khá khen cho tiểu tử ngươi." Một nam nhân cầm đao bước ra từ cánh rừng.

"Trần Chí Quân, ngài cùng Hưng Quân phái ra đây để tiễn tại hạ ư?" Nguyễn Phong Sơn nói khích.

"Trần Chí Quân này mà không lấy mạng ngươi thì ta sẽ không mang họ Trần." Y nghiến răng như muốn băm nát họ Nguyễn.

"Ngài không mang họ Trần chứ mang họ gì. Họ cẩu à?" Họ Nguyễn nhếch môi.

Nghe những lời nói đó khiến Trần Chí Quân đùng đùng nổi giận. Mặt y đỏ bừng, hai mắt trợn ngược lên, hàm răng nghiến chặt lại, tay vận lực vào thanh đao. Giết chúng nó. Trần Chí Quân hét lớn.

Nguyễn Phong Sơn vẫn bình thản, y vốn đã dự liệu việc này từ lâu, trước gì cũng phải xảy ra. Y chả có một suy nghĩ sợ hãi nào khởi lên trong đầu, y tự mạn rằng họ Trần kia chỉ là đồ nhãi nhép.

"Muốn chết thì cứ nhào tới."

Họ Nguyễn đưa tay sờ vào chuôi kiếm.

Đám người Hưng Quân phái đã mai phục tại chỗ này từ lâu. Tất cả đều chờ người Yên Phong bang tới đây. Tên Trần Chí Quân vốn đã dự tính được rằng, chỉ duy nhất con đường này là tên họ Nguyễn phải chọn đi ngang qua. Bởi vì những con đường lộ kia đã ngập tràn những tên sát thủ.

Đám đệ tử nghe sư phụ mình ra lệnh nên đồng loạt rút đao xông tới, sát khí bao ngập cả khi rừng. Đệ tử Yên Phong phái thấy vậy không những không sợ hãi mà còn thể hiện khí phách kiên cường.

Họ rút kiếm ra rồi thúc ngựa tới trước Nguyễn Phong Sơn như muốn bảo vệ.

Dừng tay lại. Một lão nhân cưỡi ngựa tới hét lớn.

Đám người chuẩn bị giao chiến nghe thấy nên khựng lại. Khi đưa mắt nhìn qua thì người hét đó không ai khác là Lê đại hiệp, minh chủ của võ lâm.

"Trần trưởng môn, đường đường là một trưởng môn nhân đức cao vọng trọng. Sao ngài lại hành động một cách ấu trĩ như vậy?"

Lê đại hiệp nghiêm mặt nhìn họ Trần.

"Minh chủ, chuyện này là chuyện riêng của bản phái, xin ngài đừng xen vào." Trần Chí Quân liếc mắt nhìn họ Nguyễn.

"Ngài dám cãi lệnh của Liên Đoàn ư."

Lê đại hiệp nói lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!