Sau khi chia tay ở Tam Lộ, Thái Quang Huy cùng người của mình chạy về phía thành Hoa Lư. Mặt khác, y gởi bồ câu đưa tin về Thuận Thiên phái để tập hợp thêm người. Vì phải di chuyển với số lượng người khá lớn, ba mươi bảy người, nên y chỉ đạo mọi người hạn chế đi vào ban ngày.
Nếu đi thì chọn đường rừng, tránh các đường lộ lớn và đường giao thương. Chủ yếu họ Thái di chuyển về đêm, khi mọi người đã yên giấc.
Từ thành Đại La đến Hoa Lư cách nhau hơn trăm dặm, nó được nối tiếp bởi hai thành trấn Yên Hà và Định Hà. Cũng giống như những nơi khác, hai thành trấn này được lập ra để các đoàn thương hội tạm nghỉ chân và rút ngắn cường độ di chuyển dài.
Thái Quang Huy thừa biết rõ, nếu đi qua đây thì chả khác gì từ loan báo tin tức mình đang xuống phía nam. Vì thế nên y quyết định không trú ngụ trong nội trấn, mà là ở trong rừng. Mỗi bữa thì y chỉ cắt cử vài ba người vào trấn để mua thức ăn.
Chừng vài độ ngày sau thì y đã tới ngoại biên Định Hà trấn, từ đây tới thành Hoa Lư chỉ còn vài chục dặm nữa thôi. Đang thăm hỏi và xem xét vết thương của các đệ tử thì những người thám thính trở về.
Với bộ dạng xộc xệch, mồ hôi tuôn ra như nước, giọng nói thì đứt quãng vì thấm mệt.
"Thưa sư phụ… người của Xích Nguyệt phái và… Nhật Nguyệt bang… chết hết rồi ạ." Tên đệ tử lắc đầu nhìn Thái Quang Huy.
"Nhà ngươi nói sao, chết hết rồi ư. Bọn nào là thủ phạm?" Thái Quang Huy hỏi nhanh.
"Đệ tử đã dò hỏi kỹ, bọn họ bị tập kích trên đường về lại bản doanh." Thấy ánh mắt thắc mắc của họ Thái nên y nói tiếp.
"Không ai biết bọn nào làm."
"Còn bang phái nào bị tấn công nữa không?"
Thái Quang Huy gặng hỏi.
"Hưng Quân phái ạ, tên Trần Chí Quân đã bị hạ sát. Có điều là hắn ta không phải bị tấn công trên đường về lại thành Đại La, mà bị hạ sát ở bìa rừng Đông Thượng." Tên đệ tử chậm rãi đáp lại.
Có phải là hắn ta hạ thủ không.
Phải chắc chắn là hắn, chỉ có hắn mới ngang tầm đấu với tên cẩu tặc đó thôi, Thái Quang Huy suy nghĩ rồi nói.
"Còn tin gì nữa không?"
"Bẩm sư phụ, hết rồi ạ."
Tên đệ tử cáo từ xin lui nhưng đột nhiên lại quay lại ấm ớ.
"À, hình như còn một chuyện nữa. Có điều…"
Thấy hắn ta lắp bắp nên họ Thái cướp lời.
"Có điều gì sao, nhà ngươi nói đi."
"Đệ tử thấy một toán Võ Lâm Quân đang áp giải bọn nào đó. Thoạt nhìn thì bọn chúng không phải là người của võ lâm. Hình như chúng mang giáp phục của quân binh thì phải." Tên đệ tử gãi đầu.
Bọn Võ Lâm Quân ư, Thái Quang Huy nghĩ rồi hỏi tiếp.
"Bọn chúng đang ở đâu?"
"Dạ bẩm sư phụ, bọn chúng đang ở trong Định Hà trấn." Nói xong thì tên đệ tử thoái lui.
Bọn Võ Lâm Quân này là thật hay là giả mạo. Còn đám người bị bắt kia là ai. Hay là mình vào trong xem thử nhỉ. Đúng rồi, một mũi tên trúng hai đích, Thái Quang Huy đi qua rồi đi lại nghĩ thầm
Họ Thái nở một nụ cười trên môi.
Y liền lựa chọn trong đầu những đệ tử sẽ cùng y vào trong nội trấn để thám thính. Những người phải nhanh nhẹn và võ công phải thuộc loại khá nhất. Nhanh chóng bốn người được y cân nhắc chọn.
Việc bây giờ là y ngồi đợi đến đêm tối.
Vài canh giờ sau, y nhanh chóng cùng bốn đệ tử lén lút vào Định Hà trấn. Biết rõ mình đang mang y phục của Thuận Thiên phái nên y cùng mọi người đã cải trang y phục thành những người dân bình thường. Những bộ y phục được đám đệ tử mua lại từ người dân hôm trước để lén vào Yên Hà trấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!